Trong chiếc gương trên tay Hách Bôn Lôi, đột nhiên thò ra một cánh tay trắng bệch xanh xám, lao thẳng đến, móc mạnh vào hai con mắt của hắn.
Hai nhãn cầu rớt xuống đất đánh “bộp” một tiếng.
Máu tươi phun trào khắp nơi.
Chiếc gương còn lại trong túi sau quần hắn, cũng vô cớ trồi ra hai bàn tay ma nữ nhỏ nhắn.
Chui vòng qua đũng quần, rồi xé mạnh một cái.
“Khì khì...”
Tiếng xương cốt gãy vụn vang lên răng rắc.
Cả người Hách Bôn Lôi bị xé làm hai nửa.
Ngay cả tiếng hét cũng nghẹn lại nơi cổ họng.
Chết ngay trong chớp mắt.
“Á——”
“Cứu mạngーー”
“Ma kìa ma kìaーー”
“Trời Phật tổ đạo sĩ thiên sư cứu mạng với———”
Các bạn học cuối cùng cũng vỡ tổ.
Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp nơi.
7.
Tiết Hoài Nhận rút ra một thanh đoản kiếm.
Đâm thẳng về phía trước.
Lưỡi kiếm sáng loáng chạm vào lớp da thịt xanh xám.
Quỷ vật gào lên thảm thiết như bị thiêu đốt.
Tiếng rít khàn khàn vang vọng, rồi tan biến trong gương.
Tàn thi của Hách Bôn Lôi biến mất không dấu vết, chỉ còn lại một vũng m.á.u sền sệt trên mặt đất.
Nhất Phiến Băng Tâm
Hai chiếc gương nhỏ không còn điểm tựa,
“Bốp” một tiếng rơi xuống đất.
Các bạn học sợ tránh không kịp, ồ ạt chạy khỏi vòng lửa trại, tụ lại phía sau Tiết Hoài Nhận, run lẩy bẩy:
“Thầy Tiết, thầy nói đúng thật... quỷ thật sự ở trong gương....”
“Xin lỗi thầy, thầy có thể cứu tụi em không? Em sẵn sàng chia cho thầy một nửa số bảo vật, ước tính cũng cả trăm triệu...”
“Hệ thống nói phải có tám mươi mốt cái gương, có phải đập vỡ là xong không ạ... Thầy có thể giúp tụi em phá chúng… bảo vệ tụi em không...”
Sắc mặt Tiết Hoài Nhận lạnh xuống.
Anh là giáo viên hướng dẫn.
Tự bỏ tiền túi, đổi lấy hai lượt gợi ý giữ mạng.
Đã làm hết trách nhiệm.
Anh không phải là bảo mẫu.
Anh ấy sẽ không lau m.ô.n.g giùm mọi người đâu.
Tôi kéo trưởng ký túc xá Ôn Như Ngọc ra khỏi đám đông.
“Anh Tiết đã làm tất cả những gì có thể, phần còn lại, chúng ta phải tự nghĩ cách.”
“Lỡ như anh ấy can dự quá sâu, hệ thống lại phán rằng chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”
Có vài bạn học đã bắt đầu bình tĩnh lại, run rẩy cả người, giọng run run hỏi:
“Cậu nói vậy... cậu có cách gì không?”
“Phá gương.” Tôi lạnh lùng đáp.
“Nếu lỡ đập gương rồi... thả quỷ ra thì sao...” Lâm Phiên Nguyệt đã ném hết số gương đi, co rúm người giữa đám đông, nhưng vẫn không quên phản bác tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Dù sao thử còn hơn ngồi chờ chết.”
Lâm Phiên Nguyệt sợ đến mức mặt trắng bệch, hừ lạnh một tiếng, giọng mềm mại đi, thỏ thẻ nói:
“Anh Tiết, anh nói sao thì tụi em nghe vậy.”
“Vừa rồi là do mọi người bị Hách Bôn Lôi dắt mũi, chứ không phải cố ý chống đối anh, em thay mặt mọi người xin lỗi anh.”
“Anh là người rộng lượng, chắc chắn sẽ tha thứ cho tụi em mà, đúng không?”
Cô ta đúng là người biết nhìn sắc mặt.
Biết cúi biết ngẩng, rất giỏi phủi trách nhiệm.
Tiếc là lần này lại gặp phải Tiết Hoài Nhận một khối băng sống.
Anh ngồi khoanh chân trước cửa Khôn Ninh cung, nhắm mắt, hít thở điều tức, chẳng để tâm đến bất kỳ ai.
Tôi lạnh lùng nói:
“Cầu người, chi bằng cầu mình.”
Không thèm quan tâm đến ai nữa.
Tôi ngồi xổm xuống, tìm ra mười một chiếc gương nhỏ vừa rồi, ném mạnh xuống phiến đá xanh, mặt gương vỡ tan tành.
Bạn cùng phòng là Ôn Như Ngọc và hai người bạn khác lấy hết can đảm, làm theo tôi, đập vụn những mảnh gương vỡ thành mảnh nhỏ, rồi ném hết vào đống lửa trại.
Lửa bốc cao.
Bên trong có làn khói xanh bốc lên, còn có tiếng quỷ vật rên rỉ.
Âm khí rờn rợn.
Rất rợn người.
Ôn Như Ngọc dù vẫn còn run rẩy, nhưng vẫn cố gắng hô hào mọi người:
“Giang Lê nói đúng.”
“Các cậu xem, tôi vừa đập vỡ gương, quỷ không những không thoát ra, mà còn bị đốt c.h.ế.t rồi.”
“Còn lại bảy mươi mốt chiếc gương, trước tiên chúng ta hãy cùng nhau đập hết mấy cái gương lớn trong tẩm điện Khôn Ninh cung, rồi tiếp tục đến mười hai cung Đông Tây.”
“Cố gắng kiên trì, chắc chắn có thể sống sót.”
Trên gương mặt tái nhợt của cô ấy, lóe lên chút tự tin.
Có hơn mười bạn học bị thuyết phục, lần lượt giơ đèn pin, cầm nến hoặc lồng đèn, đi theo sau tôi bước vào tẩm điện Khôn Ninh cung.
Bên trong có tổng cộng ba chiếc gương lớn.
Mọi người cùng nhau khiêng một tảng đá Thái Hồ to bằng cái đầu người, lần lượt đập vỡ hết.
Ai nấy mồ hôi đầm đìa bước ra ngoài.
Lâm Phiên Nguyệt và một nhóm bạn khác vẫn ngồi ngoài, lạnh lùng nhìn:
“Ồ, mạng lớn thật đấy, còn sống đi ra rồi.”
Ánh mắt độc ác của cô ta hung hăng trừng về phía tôi:
“Các người phải cẩn thận Giang Lê, bạn cùng lớp cấp ba của cô ta, đều c.h.ế.t vì cô ta cả đấy. Ai ở gần cô ta, c.h.ế.t càng nhanh!”
Mấy bạn học đang ngồi dưới đất, vốn định nhập nhóm với chúng tôi.
Nghe vậy, chỉ khẽ nhích người một chút, rồi cúi đầu xuống, giả vờ như không thấy cảnh mọi người mồ hôi nhễ nhại.
Lâm Phiên Nguyệt đắc ý bĩu môi, lớn giọng nói:
“Tôi có bùa hộ thân do trụ trì chùa Đại Báo Ân tự mình khai quang, tốn mấy ngàn lận, hiệu nghiệm lắm đó.”
“Nếu không thì, lúc nãy tôi cũng cầm gương nhỏ, sao quỷ không tấn công tôi?”
Nghe cũng có vẻ hợp lý.
Mấy bạn đang ngồi dưới đất lại như đám cỏ lay trước gió, lần nữa tụ tập quanh cô ta.
Tôi lắc đầu.
Lúc nào cũng chỉ biết dựa dẫm vào người khác, thì chẳng thể sống lâu được.
Quả nhiên.
......