Cuộc Đào Thoát Sinh Tử Nơi Hậu Cung

Chương 15



8.

 

Ban ngày, khi chúng tôi đang tìm gương trong mười hai cung Đông Tây, thì gặp quỷ xuất hiện ba lần.

 

Lần thứ nhất, khi chúng tôi chạy ra khỏi cửa Diên Hi cung, một con quỷ treo cổ đứng ngay trong ngưỡng cửa, ánh mắt không cam lòng nhìn chằm chằm, nhưng không thể bước ra ngoài.

 

Lần thứ hai, tôi dùng thủ cấp lấy được từ nhiệm vụ trước, c.h.é.m đứt một cánh tay của thủy quái, m.á.u xanh tanh tưởi b.ắ.n ra, văng lên bậc cửa, liền xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ— nền đất bên trong cửa bị ăn mòn, còn bên ngoài cửa thì hoàn toàn không có gì xảy ra.

 

Lần thứ ba, khi chạy ra khỏi Thọ Khang cung, Ôn Như Ngọc chạy chậm, bị quỷ không đầu túm lấy cánh tay, cô cắn răng chịu đau chạy qua bậc cửa, vết bàn tay quỷ chỉ in một nửa trên người.

 

Mọi thứ, dường như đều bị ngưỡng cửa ngăn cách.

 

Tôi tổng kết ra một quy luật: 【Quỷ chỉ có thể hoạt động trong cung của mình】

 

Chưa kịp mừng rỡ, hệ thống liền lạnh lùng phát thông báo:

 

【Hứa Tĩnh Nhu, bị quỷ bắt, đã chết】

 

【Lệnh Yên Nhiên, bị quỷ bắt, đã chết】

 

【Triệu Kiện, bị quỷ bắt, đã chết】

 

【Tằng Mại, bị quỷ bắt, đã chết】

 

......

 

Là những bạn học đã ở lại Khôn Ninh cung.

 

Vậy mà c.h.ế.t hơn một nửa.

 

Trưởng ký túc xá Ôn Như Ngọc sợ hãi ôm ngực:

 

“May mà bọn mình đi theo Giang Lê ra ngoài.”

 

“Ngồi ở đó thật sự chỉ là chờ chết, thầy Tiết đã nói sẽ không can thiệp nữa, vậy mà bọn họ còn mặt dày ngồi đó đợi anh ấy giúp.”

 

“Lâm Phiên Nguyệt bụng dạ đầy mưu mô, cô ta nói nếu có quỷ thì đẩy thầy Tiết ra trước để chắn, dù sao thì người có năng lực nên làm nhiều hơn...”

 

“Trời ơi, sao cô ta ghê tởm thế...”

 

Trong lòng tôi chợt vang lên tiếng chuông cảnh báo.

 

Khôn Ninh cung... chẳng phải đã không còn gương nữa sao?

 

Vậy những người đó... c.h.ế.t như thế nào?...

 

Tôi bỗng nhớ đến một dòng nhắc nhở từ hệ thống:

 

【Khì khì, sao lại lấy mất nhãn cầu của Hoàng hậu thế này~】

 

Cho đến hiện tại, trong dòng nhắc nhở này... tôi vẫn chưa suy ra được bất kỳ thông tin gì giúp giữ mạng.

 

Chỉ biết rằng... liên quan đến trang sức, châu báu.

 

Những bảo vật đáng giá… rất có thể vốn dĩ chính là một phần cơ thể của quỷ vật.

 

Trước đó, các bạn học phân tán ở mười hai cung Đông Tây, đã càn quét sạch toàn bộ châu báu, gom lại hết đem về đặt trong Khôn Ninh cung.

 

Nghĩ đến đây, tôi toát cả mồ hôi lạnh.

 

Lập tức hỏi mấy bạn bên cạnh có ai còn mang theo những bảo vật đó không.

 

Liệu có phải quỷ vật đã mượn thân những món đồ ấy, mà phá vỡ quy tắc giới hạn trong từng cung điện, xuất hiện ở nơi khác?

 

Ôn Như Ngọc và hai bạn cùng phòng lắc đầu:

 

“Bọn mình thấy cậu nói đúng, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, nên đã bỏ hết bảo vật lại ở Khôn Ninh cung rồi, không định lấy nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Một vài bạn khác thì tỏ ra không cam tâm:

 

“Cũng không thể nói tất cả bảo vật đều là quỷ chứ.”

 

“Giang Lê, nếu cậu thấy mình không có thì không cam lòng, vậy tớ chia cho cậu một nửa cũng được...”

 

“Đúng rồi, như cái thẻ đào khắc chu sa này, là tớ tìm được ở Diên Hi cung, trên đó còn ghi là ‘phù hộ bình an’, sao có thể là vật của quỷ được chứ?”

 

Thẻ đào chu sa.

 

Tôi liếc mắt nhìn một cái.

 

Lạnh lẽo dâng trào trong lòng.

 

Dòng chữ m.á.u kia trên đó... thật sự là viết bằng chu sa sao...

 

“Vứt đi.”

 

“Tất cả mọi người, không được mang theo bất kỳ vật phẩm nào của hậu cung.”

 

“Nếu không, rời khỏi đội.”

 

Tôi lạnh lùng lên tiếng, không chút nể nang.

 

Vài bạn học kia mặt mày có phần khó coi, bèn rủ nhau bỏ đi, vừa đi vừa lầm bầm:

 

“Thật cho mặt mà không biết điều.”

 

“Cô ta tưởng mình là ai, mà còn ra lệnh cho bọn mình. Cũng chỉ mới suy luận ra được một đầu mối thôi mà, chẳng lẽ tụi mình đông như vậy lại thua cô ta chắc. Nói cho cùng, đập bao nhiêu gương cả buổi sáng, cảm giác mấy con quỷ đó cũng chẳng ghê gớm gì, còn bị Giang Lê c.h.é.m đứt bằng d.a.o găm nữa kìa.”

 

“Bọn mình cũng đi tìm d.a.o găm là được.”

 

Con d.a.o găm của tôi, là vật thu được từ phó bản hậu cung Đại Ân lần trước.

 

Trên lưỡi d.a.o có khắc một chữ “Tiết”.

 

Là vật dị loại do Tiết Hoài Nhận dùng 100 điểm đổi từ hệ thống.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Không phải là loại vũ khí tầm thường.

 

Chưa đi được bao xa, đằng sau liền vang lên mấy tiếng “bộp, bộp, bộp”, tôi và ba người bạn cùng phòng quay đầu nhìn lại.

 

Những bạn học mang theo thẻ đào chu sa, bỗng dưng bị treo lơ lửng giữa không trung, giống như bị một sợi dây vô hình siết chặt cổ, lần lượt lè lưỡi tím tái ra ngoài, chân đạp loạn xạ, rõ ràng là đang đá vào không khí, vậy mà lại phát ra tiếng như đang đá trúng ghế.

 

Cực kỳ quái dị.

 

Con quỷ treo cổ của Diên Hi cung chui ra từ trong thẻ đào chu sa, hung hãn bóp chặt cổ bọn họ.

 

Toàn bộ bị g.i.ế.c sạch…

 

Con quỷ treo cổ lè chiếc lưỡi đỏ như m.á.u l.i.ế.m môi, bất ngờ quay phắt lại nhìn về phía chúng tôi.

 

Lao đến như bay.

 

Tôi lập tức xác nhận được quy luật này: 【Quỷ vật có thể mượn vật phẩm trong cung của mình để vượt qua giới hạn cung điện】

 

Tôi và ba người bạn cùng phòng hoảng loạn bỏ chạy.

 

Không còn đường lui.

 

Trước mặt là bốn ngã rẽ ở cuối hành lang.

 

Trong tình thế nguy cấp.

 

Một luồng sáng lóe lên trong đầu tôi, nhớ lại lời Tiết Hoài Nhận từng nói: “Phải tận dụng quy tắc...”

 

“Tụi cậu đi trước, đừng lo cho tớ!”