Lớp phó môn Văn tên Phùng Nhạc Nhan thì nôn nóng, lập tức từ bỏ thân phận cao quý, chọn làm cung nữ quét dọn trong lãnh cung.
Dùng điểm để đổi lấy một tin tình báo quý giá từ hệ thống.
【Hoàng đế và Thần phi mỗi ngày đều có thư từ qua lại nhiều lần, mỗi lần hoàng đế nhận được thư của Thần phi, sẽ tăng 10 điểm hảo cảm.】
Cả lớp lập tức bùng nổ!
Ai nấy đều kích động vô cùng.
10 điểm!
10 điểm!
Điều này chẳng phải có nghĩa là, chỉ cần một người thành công đưa thư 10 lần, là có thể công lược thành công hoàng đế, mang mười triệu về nhà rồi sao!!!
Hoàng đế và Thần phi, mỗi ngày viết rất nhiều thư cho nhau.
Nếu may mắn, chỉ cần một hai ngày là đủ tích đủ 100 điểm hảo cảm!
Quả là trời không tuyệt đường sống.
Phùng Nhạc Nhan kích động đến mức siết chặt nắm tay:
“Hôm nay việc đưa thư, tôi nhận hết!”
Lớp trưởng Chu Hạc An và ủy viên học tập Hứa Chi Ngư lập tức thu lại nét vui mừng trên mặt, liếc nhìn nhau, đồng thanh nói:
“Không được.”
“Đây là tin tình báo quý giá mà mọi người đều đã phải trả giá mới có được, đâu thể để một mình cậu hưởng lợi hết.”
“Tôi là lớp trưởng, tôi sẽ sắp xếp thứ tự, mỗi người đưa một lần.”
“Phùng Nhạc Nhan, lần đầu tiên để cậu đi trước, sau đó theo thứ tự số báo danh, lần lượt đưa thư.”
“Có ai phản đối không?”
Lớp trưởng Chu Hạc An cuối cùng cũng tìm lại được sự tự tin, chống nạnh, ánh mắt nghiêm nghị quét một lượt qua đám đông.
“Đồng ý đồng ý, lớp trưởng anh minh!” Hứa Chi Ngư vội vàng hùa theo.
Các bạn khác sợ bị bỏ rơi, cũng lần lượt gật đầu đồng tình.
Phùng Nhạc Nhan tuy có chút không cam lòng, nhưng thế cô sức yếu, đành miễn cưỡng gật đầu.
Là người đi đầu tiên, cũng không thiệt.
Chỉ có tôi là không cười.
Dễ dàng như vậy mà đã được mười điểm.
Chẳng lẽ hệ thống đang làm từ thiện sao?
Chắc chắn có bẫy.
6
Lợi dụng màn đêm buông xuống.
Thị vệ đổi ca.
Lãnh cung không có ai canh giữ.
Chúng tôi theo nhóm, chui qua lỗ chó để vào.
Bên kia bụi rậm rậm rạp, có hai tòa lầu trúc giống hệt nhau, cửa đóng im lìm.
Từ tòa lầu bên trái, qua lớp giấy dán cửa sổ, một ngọn đèn xanh nhỏ như hạt đậu hắt ra ánh sáng mờ nhạt, phản chiếu bóng dáng một nam nhân đang ngồi viết thư.
“Cuối cùng cũng thấy được hoàng đế rồi!”
Phùng Nhạc Nhan vô cùng phấn khích.
Rất nhanh, một phong thư được đẩy ra từ khe cửa.
Nhất Phiến Băng Tâm
Niêm phong màu vàng tươi, in dấu ấn ngũ trảo kim long, dán kín bằng sáp lửa.
Không thể mở ra.
Để an toàn, chúng tôi không tháo niêm phong.
Phùng Nhạc Nhan siết chặt bức thư trong tay, chạy vội về phía tòa lầu trúc bên phải.
Tòa lầu này không có ánh đèn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tối om.
Tựa như bên trong đã ngủ say.
Phùng Nhạc Nhan nhét thư vào khe cửa.
Tim cô ấy đập thình thịch như trống, ôm chặt cánh tay, đứng dưới hành lang chờ đợi.
Từ trong lầu truyền ra tiếng bước chân sột soạt, có người từ sau cánh cửa lấy đi bức thư.
Nhưng vẫn không thắp đèn.
Nhưng giọng nói của hệ thống vang lên như một tia sáng, thắp lên hy vọng trong lòng mọi người:
【Phùng Nhạc Nhan, độ hảo cảm +10, xếp hạng thứ nhất】
Là thật rồi!
Cô ấy đã thành công!
Phùng Nhạc Nhan vui sướng đến rơi nước mắt, như một ấm nước đang sôi ùng ục, tràn đầy những bong bóng thỏa mãn.
Các bạn học cũng vui mừng đến rơi lệ.
Chiến thắng, dường như đã ở ngay trước mắt.
Rất nhanh.
Từ trong tòa lầu tối om kia lại truyền ra tiếng sột soạt, sau cánh cửa, có người khẽ gõ gõ.
Một bức thư được đẩy ra từ khe cửa.
Bao thư thêu hoa hải đường, dấu niêm phong vẫn là ngũ trảo kim long, dán bằng sáp lửa, bên cạnh còn kèm theo một con d.a.o nhỏ mỏng như cánh ve.
Đó là thư hồi âm.
Phùng Nhạc Nhan cầm lấy bức thư cùng con d.a.o nhỏ, rồi quay lại tòa lầu bên trái.
Ánh đèn dần mờ, động tác của người đàn ông trong lầu trái đã trở nên mơ hồ, không nhìn rõ nữa.
Hình như có tiếng đồ vật bị ném vỡ.
Hắn tức giận rồi.
Một khắc sau.
Người đàn ông lại đẩy ra một bức thư từ khe cửa.
Theo thứ tự số báo danh, lần này đến lượt tôi đưa thư.
Tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Tôi cẩn thận cầm lấy bức thư, nghiêm túc quan sát từng chi tiết.
Bao thư thêu hoa hải đường, dấu niêm phong là ngũ trảo kim long, dán bằng sáp lửa…
Bức thư này, hình như vẫn là từ tòa lầu bên phải gửi ra, chưa từng được mở.
Người đàn ông trong lầu bên trái chỉ nhận con d.a.o nhỏ, còn thư thì trả lại như cũ.
Chuyện này là sao…
Tôi không vội mang thư đi.
“Nhạc Nhan, cậu có thể nhắc lại lần nữa thông báo mà hệ thống đưa cho cậu không?”
Cô ấy gật đầu.
“Hoàng đế và Thần phi mỗi ngày trao đổi thư từ nhiều lần, mỗi lần hoàng đế nhận được thư của Thần phi, sẽ tăng 10 điểm hảo cảm.”
“Cậu yên tâm, mình chắc chắn không nhớ nhầm. Vì thông báo của hệ thống… giống như được khắc vào đầu mình vậy… Cậu hiểu cảm giác đó chứ… một chữ cũng không thể sai được.”
Tôi hiểu.
Tôi cũng từng nhận được thông báo từ Kim Loan điện.
Cảm giác đó, giống như chính mình là một chiếc chậu inox, còn thông báo của hệ thống là thương hiệu được khắc lên — nhìn rõ từng chữ một.
Phùng Nhạc Nhan là một trong số ít bạn học trong lớp có thiện ý với tôi.
Tôi tin cô ấy.
Tôi lặp đi lặp lại thông báo đó mấy lần, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm bất thường.
Toàn thân dựng tóc gáy!