Cuộc Đào Thoát Sinh Tử Nơi Hậu Cung

Chương 5



Hệ thống, lại đang chơi trò chơi chữ.

 

Gửi đúng thư sẽ được 10 điểm.

 

Vậy nếu gửi sai thì sao?

 

Lớp trưởng Chu Hạc An đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

 

Cậu ta giật phắt bức thư trong tay tôi, lớn tiếng quát:

 

“Giang Lê, cậu đừng làm mất thời gian của mọi người, bây giờ thời gian chính là mạng sống.”

 

“Bức thư này, để tôi đưa trước.”

 

“Cậu xếp sau tôi và Hứa Chi Ngư đi.”

 

Hừ.

 

Nhìn thì có vẻ chính nghĩa nghiêm nghị.

 

Thật ra chỉ là muốn nhanh chóng giành được 10 điểm.

 

Một khắc cũng không chịu đợi.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Nhìn cái ánh mắt tham lam sáng rực kia là đủ hiểu.

 

Tôi mím chặt môi.

 

Không nói ra cái bẫy kia.

 

Muốn đi tìm đường c.h.ế.t à?

 

Thì cứ đi đi.

 

Lớp trưởng Chu Hạc An kéo lê cái chân bị thương, tay chân phối hợp, nhanh như chớp bò tới trước cửa tòa lầu bên phải.

 

Cậu ta nằm rạp xuống đất, nhét bức thư vào khe cửa.

 

Người bên trong lấy thư đi.

 

Chu Hạc An quay đầu lại, phấn khởi nói:

 

“Mọi người nghĩ thử xem, nếu giành được tiền thưởng thì định làm gì? Tôi thì muốn mua cho mình một chiếc siêu xe!”

 

“Không biết người đạt được điểm đầu tiên có được phần thưởng thêm gì không nữa.”  cậu ta lẩm bẩm.

 

Đây mới chính là lý do thực sự khiến cậu ta giành suất đi trước của tôi.

 

Hứa Chi Ngư và mấy bạn học khác tụ tập quanh cậu ta, mơ mộng về tương lai:

 

“Tớ muốn mua trang sức, vàng bạc.”

 

“Tớ muốn tặng giáo viên chủ nhiệm một thùng rượu ngon, cảm ơn giáo viên đã chọn tớ làm cán bộ lớp, hì hì...”

 

“Thì ra là chuyện đó à, ban đầu cả lớp chọn Giang Lê làm ủy viên học tập, giáo viên chủ nhiệm lại đột nhiên nói Giang Lê không phù hợp... Hứa Chi Ngư, cậu tặng quà rồi đúng không...”  Phùng Nhạc Nhan cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường.

 

Hứa Chi Ngư mỉm cười nhẹ nhàng:

 

“Đó sao có thể gọi là tặng quà được? Chẳng qua là bố tớ và giáo viên chủ nhiệm rất tâm đầu ý hợp mà thôi.”

 

……

 

Tôi khoanh tay, lạnh lùng đứng dưới gốc cây hoè.

 

Một.

 

Hai.

 

Ba.

 

Âm thanh của hệ thống lại vang lên đúng lúc:

 

【Chu Hạc An đưa nhầm thư, độ hảo cảm của hoàng đế giảm xuống mức âm】

 

【Tử vong】

 

Không thể nào!

 

Lớp trưởng Chu Hạc An lập tức mặt mày trắng bệch.

 

Thậm chí còn không kịp nói ra câu chất vấn.

 

“Không...!”

 

8

 

Cậu ta như bị một luồng sức mạnh vô hình nhào nặn, toàn thân vặn vẹo biến dạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Xương cốt kêu răng rắc, gãy vụn từng khúc.

 

Cơ thể bị xoắn lại thành một khối tròn như quả bóng.

 

Con mắt trắng dã lồi ra, rơi xuống đất, phát ra một tiếng *bẹp* nhầy nhụa.

 

Máu tươi b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

 

Rất nhanh, cả người và những phần còn sót lại đều biến mất không dấu vết, như thể chưa từng tồn tại người này.

 

Cảnh tượng ấy, khiến tất cả bạn học hoảng hồn bay phách lạc, đứng c.h.ế.t lặng không dám động đậy.

 

“A….” Một bạn học không nhịn được hét lên, tôi nhanh tay bịt chặt miệng cậu ta lại.

 

“Đừng phát ra tiếng, nếu kinh động đến thị vệ trực đêm, thì tất cả đều chết.”

 

Mọi người lập tức dùng tay bịt miệng mình lại, nước mắt ròng ròng.

 

“Phải làm sao đây?”

 

“Sao cậu ấy lại c.h.ế.t chứ, rõ ràng đã gửi thư rồi mà…”

 

Hứa Chi Ngư mặt tái mét như tờ giấy, hoảng loạn nhìn tôi chằm chằm:

 

“Lại là do cậu giở trò! Giang Lê, cậu đúng là đồ sao chổi, cậu đáng chết…”

 

“Tại sao người c.h.ế.t không phải là cậu?!”

 

9.

 

Lâm Mạt, Chu Hạc An và Hứa Chi Ngư là một nhóm bạn thân chơi rất thân với nhau.

 

Bọn họ thích nhất là chê bai người khác để mua vui cho bản thân.

 

Còn tôi, thường xuyên trở thành trò cười mà họ cố ý lôi ra chế giễu.

 

Giáo viên chủ nhiệm cũng rất “ăn ý”, giả vờ như không nhìn thấy, để khỏi phải can thiệp.

 

Tôi không để tâm đến cô ta.

 

Chỉ phất tay, rồi giải thích với mọi người:

 

“Hệ thống đưa ra gợi ý cho Nhạc Nhan rất rõ ràng — hoàng đế nhận được thư của Thần phi thì mới có thể tăng 10 điểm hảo cảm.”

 

“Cái bẫy đầu tiên, là ở chỗ: ai mới là Thần phi?”

 

“Khi hệ thống thông báo Nhạc Nhan được cộng 10 điểm, chính là lúc người trong tòa lầu tối bên phải nhận được thư... tức là...”

 

“Người trong lầu tối, mới chính là hoàng đế.”

 

“Người đàn ông trong tòa lầu sáng đèn bên trái, là Thần phi.”

 

Nhận thức này, có phần đảo lộn tưởng tượng của mọi người.

 

Nhưng nếu tổng hợp lại thông tin từ trước, thì đã biết rằng toàn cung đều kiêng kị nhắc tới Thần phi, hoàng đế chưa từng chạm vào bất kỳ nữ nhân nào, Thần phi thì mãi không thể thụ thai, còn Nhiếp chính vương thì rất được lòng triều đình, việc ông ta giam hoàng đế và Thần phi vào lãnh cung, gần như không có ai phản đối…

 

Thân phận của Thần phi, không hề tầm thường.

 

Nếu là nam nhân, thì cũng hoàn toàn hợp lý.

 

“Cái bẫy thứ hai, là thư được nhận phải là thư của Thần phi.”

 

“Vừa nãy, hoàng đế đã gửi ra một phong thư thêu hoa hải đường và một con d.a.o nhỏ, Thần phi có vẻ đã nổi giận, ném đồ đạc, rồi trả lại thư như cũ.”

 

“Cho nên, Chu Hạc An đã đưa cho hoàng đế chính bức thư mà hoàng đế tự viết, hoàng đế tức giận, trút giận lên cung nhân đưa thư.”

 

Càng nghe, sắc mặt các bạn học càng trắng bệch.

 

Không tự chủ mà bắt đầu run rẩy.

 

Tính đến giờ, cả lớp chỉ còn lại mười một người.

 

Những cái bẫy mà hệ thống cài đặt quá nhiều.

 

Không sao phòng bị hết.

 

Sống sót… hình như đã trở thành một điều quá xa xỉ.

 

Một vài bạn học chen đến bên tôi, giọng khẩn thiết:

 

“Giang Lê, cậu đúng thật là người thông minh nhất lớp, bước nào cũng đi đúng.”

 

“Trước đây, là bọn tớ không phải, không nên hùa theo nhóm Chu Hạc An bắt nạt cậu… cậu có thể tha thứ cho bọn tớ không, dẫn bọn tớ cùng sống sót…”

 

“Cầu xin cậu đấy… được không…”