Cuộc Đào Thoát Sinh Tử Nơi Hậu Cung

Chương 7



12.

 

Tề Hiểu Hiểu vốn nhút nhát.

 

Cô ấy không thể khống chế nổi, toàn thân cứ run rẩy không ngừng.

 

“Tớ sợ lắm… liệu ngày mai có còn cơ hội được mở mắt ra nữa không…”

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Dù sao thì mấy người kia… cũng đều c.h.ế.t một cách khó hiểu mà…”

 

“Tớ có 550 điểm, tớ sẽ dùng 500 điểm để đổi lấy gợi ý, còn lại 50 điểm thì chọn thân phận cung nữ nhị đẳng của Phòng may mặc Thượng y cục, ở gần Ngự thiện phòng của Giang Lê, chắc sẽ an toàn hơn một chút…”

 

Tề Hiểu Hiểu ngừng khóc, dứt khoát lựa chọn thân phận và dùng điểm đổi gợi ý.

 

Hệ thống nhắc nhở:

 

【Điều hoàng đế mong muốn nhất là được tổ chức một lễ cưới dân gian với Thần phi. Nếu tặng lễ phục cưới cho hai người, sẽ nhận được 80 điểm hảo cảm.】

 

Tề Hiểu Hiểu giật mình kinh ngạc, bắt đầu nấc lên:

 

“Cái… hức … cái này là thật sao… hức …”

 

Quá đỗi chấn động.

 

Số điểm này, so với việc đưa thư, còn dễ dàng hơn rất nhiều.

 

Trong đầu tôi như có một tia lửa nổ bùng.

 

Linh quang lóe lên.

 

Con đường sống mờ mịt như tơ lụa mỏng manh, cuối cùng cũng đã được tôi tìm thấy!

 

Tính đến hiện tại, ngoại trừ lời gợi ý mà hệ thống đã cho tôi trước khi xuyên không, thì trong hậu cung Đại Ân, hệ thống tổng cộng đã đưa ra 3 lần gợi ý:

 

Lần thứ nhất, Chu Hạc An — thị vệ trông coi lãnh cung, gợi ý là hoàng đế đang bị giam trong lãnh cung.

 

Lần thứ hai, Phùng Nhạc Nhan — cung nữ trong lãnh cung, gợi ý là đưa thư có thể tăng độ hảo cảm.

 

Lần thứ ba, Tề Hiểu Hiểu — cung nữ Thượng y cục, gợi ý là nếu tặng lễ phục cưới, sẽ tăng 80 điểm hảo cảm.

 

Mỗi một lần gợi ý, đều có liên quan chặt chẽ đến thân phận người nhận được gợi ý.

 

Hoặc nói đúng hơn, là liên quan đến chức trách mà họ đảm nhận.

 

Thị vệ trông coi lãnh cung.

 

Cung nữ đưa đồ vào lãnh cung.

 

Cung nữ phòng may lo việc lễ phục.

 

Tất cả đều nằm trong phạm vi công việc chính.

 

Không ai vượt quá giới hạn.

 

Khi Phùng Nhạc Nhan đi đưa thư, hệ thống không cố tình gây khó dễ, không đặt bẫy nên cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ. Chỉ từ lần đưa thư thứ hai, khi đổi sang người khác, thì tỷ lệ gặp nguy hiểm mới tăng lên rõ rệt.

 

Còn một chi tiết nhỏ nữa.

 

Tôn Minh Huệ là cung nữ trong lãnh cung, vì đưa nhầm trà mà bị trừ điểm hảo cảm rồi chết.

 

Vậy thì ngược lại nếu cô ấy đưa đúng loại trà, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, chẳng phải là cũng có thể nhận được điểm hảo cảm sao?!

 

Nói cách khác...

 

Tổng hợp lại mọi dữ kiện...

 

Mỗi lần nhận được điểm hảo cảm, đều chỉ tương ứng với người đang làm nhiệm vụ đó.

 

Người khác nếu cố tình giành làm, tuy vẫn có thể nhận được điểm, nhưng độ khó sẽ tăng cao, và tỷ lệ tử vong cũng lớn hơn.

 

Con người, không thể tùy tiện giành lấy công việc không thuộc về thân phận của mình.

 

Cho nên, những bạn học đi theo Hứa Chi Ngư, mới gần như c.h.ế.t sạch.

 

Tôi nín thở.

 

Lặp lại toàn bộ suy luận trong đầu thêm một lần nữa.

 

Suy ra tiếp.

 

Hôm qua là đi đưa dược thiện.

 

Nếu như hệ thống thật sự tuân theo quy tắc:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

【Công việc thuộc về người được chỉ định — hoàn thành tốt nhiệm vụ có liên quan đến hoàng đế, sẽ nhận được điểm hảo cảm một cách an toàn】

 

Vậy thì với tôi một cung nữ nhị đẳng của Ngự thiện phòng, nhiệm vụ chính là:

 

Không làm đổ.

 

Không làm rơi.

 

Giao đúng giờ.

 

Tăng hảo cảm.

 

Logic cơ bản để chinh phục hoàng đế, đối với tầng lớp thấp, chính là đơn giản như vậy.

 

Tim tôi đập thình thịch, phấn khích như tiếng trống giục.

 

Tôi phải thử nghiệm ngay lập tức!

 

Chiều hôm sau.

 

Tôi lập tức tìm đến Triệu ma ma, cùng bà đi giao dược thiện.

 

Đưa đến cho các chủ tử của mười hai cung trong đông  tây.

 

Bà ấy thương tôi, còn định để tôi xách hộp đồ ăn rỗng quay về nghỉ ngơi trước.

 

Tôi liền làm nũng, quấn lấy bà ấy:

 

“Thưa ma ma, con khỏe lắm, không mệt đâu.”

 

“Cho con theo với đi mà.”

 

Triệu ma ma trách yêu một tiếng, xoa đầu tôi:

 

“Được rồi.”

 

Hai hộp dược thiện, tôi đích thân bưng lấy, lần lượt mang đến trước lầu nhỏ của Thần phi và hoàng đế.

 

Khi hoàng đế bắt đầu uống canh, tiếng thìa chạm vào thành bát sành vang lên trong trẻo, như tiếng băng vỡ, đúng là âm thanh tuyệt vời nhất thế gian — bởi vì, cùng lúc ấy, giọng thông báo từ hệ thống cũng vang lên trong tâm trí tôi:

 

【Giang Lê hoàn thành việc đưa dược thiện, độ hảo cảm của hoàng đế +10, xếp hạng thứ tư】

 

Tôi không kìm được mà reo lên trong lòng:

 

“Mình làm được rồi!”

 

“Đây chính là con đường sống!”

 

“Yeah!”

 

13.

 

Tôi chia sẻ quy luật này cho Phùng Nhạc Nhan và Tề Hiểu Hiểu.

 

“Thật sao!?”

 

“Cái này cũng quá, quá, quá đơn giản rồi đó!”

 

“Có khi nào... quy tắc vốn dĩ rất dễ, chỉ cần chúng ta đồng lòng phối hợp, thì rất nhanh có thể giải mã, tất cả mọi người đều có thể an toàn trở về nhà không?”

 

“Chỉ tiếc là... bị đám đầu óc ngu ngốc kia kéo lệch hướng mất rồi…”

 

Ánh mắt Phùng Nhạc Nhan ánh lên những tia sáng hy vọng:

 

“Tối nay, đúng lúc tớ trực ở lãnh cung. Còn Hứa Chi Ngư và tay chân của cô ta là Lưu Tân Nguyệt cả hai đều là tần phi thì phải trực đêm hầu hạ hoàng hậu đang bệnh ở Khôn Ninh cung, chắc chắn không đến được… Tớ muốn thử xem…”

 

Tề Hiểu Hiểu cũng cười rạng rỡ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

 

“Thật sự tuyệt quá.”

 

“Nhạc Nhan, biết đâu cậu sẽ là người cuối cùng giành được tiền thưởng, cũng là người đầu tiên được về nhà.”

 

“Ở Thượng y giám đúng là có người đang lén may hôn phục, nhưng còn chưa thêu xong chỉ kim tuyến nữa, tớ cũng không biết còn phải đợi đến bao giờ.”

 

Tôi nhắc nhở:

 

“Hiểu Hiểu, ngoài việc đưa lễ phục cưới, cậu còn có thể thử đưa giày tất, màn lụa, rèm trúc Tương phi, bọc ghế, lót ly, thường phục, áo choàng, áo tơi... Những thứ này đều là trách nhiệm của cung nữ Thượng y giám.”

 

Đôi mắt Tề Hiểu Hiểu sáng rực lên, như bừng tỉnh khỏi giấc mơ:

 

“Giang Lê, cậu thông minh quá! Hôm nay là Hạ chí, các cung đều đang thay rèm trúc, tớ sẽ đến lãnh cung thay ngay!”

 

“Ôi trời, tớ phải đi làm việc đã. Ma ma nói, áo cưới là vật có linh khí, trong phạm vi mười mét xung quanh không được có vật sắc nhọn, nếu không sẽ làm tổn hại linh khí của nó. Tớ phải đi thu dọn kéo, d.a.o găm trong các phòng, đem cất thật xa.”

 

Cô ấy vội vàng chạy đi.