Tối đến.
Hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở đúng giờ:
【Tề Hiểu Hiểu thay rèm trúc thành công, độ hảo cảm +10, xếp hạng thứ tư】
……
【Phùng Nhạc Nhan đưa thư thành công, độ hảo cảm +20, xếp hạng thứ ba】
【Phùng Nhạc Nhan đưa thư thành công, độ hảo cảm +30, xếp hạng thứ hai】
……
【Phùng Nhạc Nhan đưa thư thành công, độ hảo cảm +90, xếp hạng thứ nhất】
Tôi nằm trên giường lớn của phòng ngủ chung, lặng lẽ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trăng tròn quá.
Không biết bố mẹ đang làm gì, có phải đang tìm tôi đến phát cuống lên không…
Nhạc Nhan, sắp có cơ hội được về nhà rồi…
Thật hạnh phúc.
Nhưng tiếng nhắc nhở của hệ thống lại không vang lên nữa.
Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Lúc sắp chìm vào giấc ngủ,
Cánh cửa “két” một tiếng, bị đẩy ra.
Phùng Nhạc Nhan bước vào, vừa có chút vui mừng, lại vừa hơi thất vọng, gãi đầu nói khẽ:
“Tớ đã thử rất nhiều lần rồi, nhưng 90 điểm dường như là điểm giới hạn, có đưa bao nhiêu lần thư cũng không tăng thêm nữa.”
“Vậy sao?”
Tôi lập tức tỉnh hẳn.
Mười điểm cuối cùng quan trọng đó, rốt cuộc là gì?
Tất cả những thông tin như các đường ngang dọc, đan xen chồng chéo trong đầu tôi, cuối cùng, hợp lại thành một dòng chính rực sáng như ngân hà...
Chẳng lẽ là…
Chẳng lẽ là…
Điều hoàng đế mong ước nhất?
Một suy đoán âm thầm dần hiện lên trong lòng tôi.
14.
Một tháng trôi qua.
Tôi, Phùng Nhạc Nhan và Tề Hiểu Hiểu đều đã trở nên quen mặt với hoàng đế.
Thỉnh thoảng, ngài sẽ lén thưởng cho chúng tôi vài hạt đậu vàng, mong chúng tôi giúp một tay để đưa chút đồ vặt cho Thần phi, chẳng hạn như bánh ngọt, khăn tay nhỏ, v.v...
Kỳ lạ là, ngài không thể bước vào phòng của Thần phi.
Chỉ có thể đứng lặng bên ngoài ngưỡng cửa, âm thầm nhìn người trong lòng sau rèm châu.
Thần phi cầm một con d.a.o ngắn, cũng từng lặng lẽ đáp lại ánh nhìn ấy.
Hoàng đế khi đó toàn thân căng chặt, đường nét rõ ràng, giống như một con báo đang chực chờ lao ra.
Cách họ một cặp tình nhân ở bên nhau, thật sự rất kỳ lạ.
Chỉ có tôi là người duy nhất để ý đến chi tiết đó.
Những việc khác, chúng tôi đều làm đúng theo kế hoạch.
Điểm hảo cảm của hoàng đế tăng rất nhanh.
Cả ba chúng tôi đều đã đạt đến ngưỡng 90 điểm.
Túi nhỏ đựng đậu vàng cũng đã đầy một bọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ còn lại 10 điểm hảo cảm cuối cùng.
Trong Thượng y giám, Tề Hiểu Hiểu chống cằm, ngẩn ngơ nhìn trời:
“Áo cưới đã được thêu xong rồi, ma ma dặn tớ tối mai, nhân lúc không có ai, lén mang đến đó.”
“Lạ một chỗ là, lễ phục cưới vẫn là kiểu dành cho một nam một nữ.”
“Hoàng đế và Thần phi chẳng phải đều là đàn ông sao?”
“Vậy nên đưa bộ nam và bộ nữ cho ai đây?”
Tim tôi khẽ chấn động.
Bài kiểm tra cho 10 điểm hảo cảm cuối cùng, cuối cùng cũng đã đến.
Ba chúng tôi đều không còn điểm để đổi thêm gợi ý, đang định đi tìm Lưu Tân Nguyệt để trao đổi thông tin.
Cô ấy là một cô gái tính cách hiền lành, không có chính kiến rõ ràng,
Bình thường bị Hứa Chi Ngư dắt mũi, gió chiều nào theo chiều ấy. Hứa Chi Ngư nói ai xấu, thì cô ấy tránh xa người đó, nhưng cũng không đến mức bắt nạt ai.
Nói chung, không phải người quá xấu.
Nhưng đi được nửa đường, chúng tôi lại nghe tin cô ấy đã chết.
【Lưu Tân Nguyệt mạo phạm hoàng đế, độ hảo cảm giảm xuống âm, tử vong】
【Hứa Chi Ngư mạo phạm hoàng đế, độ hảo cảm giảm 40, hiện tại còn 20】
Chuyện gì vậy!?
Ba chúng tôi nhìn nhau đầy kinh hãi.
Vội vàng chạy đến lãnh cung.
Nhất Phiến Băng Tâm
Thi thể của Lưu Tân Nguyệt đã bị đưa đi.
Chỉ còn lại một vũng m.á.u trên mặt đất.
Phùng Nhạc Nhan là cung nữ của lãnh cung, cô ấy lấy ra mấy hạt đậu vàng, vài cung nữ lớn tuổi liền túm tụm lại xì xào bàn tán:
“Phi tần Hứa không biết uống nhầm thuốc gì, ngày nào cũng kéo theo Lưu Tiệp dư đến lãnh cung dạo chơi.”
“Nói là dạo chơi, thực ra là muốn ‘tình cờ’ gặp hoàng thượng đấy mà!”
“Cái số hai người này, khéo thì khéo thật, đúng lúc gặp được hoàng thượng, nhưng không may ở chỗ lại bắt gặp hoàng thượng đang trong vườn… tự mình… giải tỏa cô đơn…”
“Lưu Tiệp dư hét lên một tiếng, làm hoàng thượng giật mình, đập đầu vào tảng đá giả sơn, m.á.u chảy không ngừng.”
“Hoàng thượng nổi giận, ra lệnh đánh c.h.ế.t Lưu Tiệp dư.”
“Phải nói thật, Lưu Tiệp dư c.h.ế.t oan đấy, rõ ràng là Hứa Phi hét lên trước, rồi lại đổ tội lên đầu Lưu Tiệp dư.”
“Lưu Tiệp dư đâu có ngu, chẳng lẽ không biết biện minh sao?”
“Đừng nói, cô ấy thật sự giống khúc gỗ biết đi, bị dọa đến sững người, tới lúc kịp nhớ ra phải phản bác thì Hứa Phi đã nhét khăn vào miệng cô ta rồi, nhét kín đến mức mặt tái nhợt xanh đen.”
“Hứa Phi… đúng là độc ác thật…”
Hứa Chi Ngư.
Ích kỷ đến mức đáng sợ.
Vì bản thân mà không ngần ngại giẫm lên sinh mạng người khác.
Trong tình thế mấu chốt này, cô ta còn định giở trò gì nữa đây…
Tôi lạnh cả sống lưng.
Hoàng đế rất kỳ lạ.
Ngài dường như… chưa bao giờ thật sự tiếp cận được Thần phi.
Nhưng lại hết lòng quan tâm và yêu thương Thần phi.
Ánh mắt yên tĩnh của Thần phi, giống như một thanh kiếm chưa rút khỏi vỏ.
Sắc bén như thể chỉ cần rút ra là sẽ lấy mạng người trong nháy mắt.
Thật kỳ quái…
Vị Thần phi này, thật sự… yêu hoàng đế sao?