15.
Vào buổi tối hôm ấy, khi lễ phục cưới đã được thêu xong.
Tôi, Phùng Nhạc Nhan và Tề Hiểu Hiểu cùng nhau đến lãnh cung.
Bộ lễ phục cưới bằng gấm ánh thủy, cầm trong tay như một dải ánh trăng, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, thanh khiết.
Sau hai ngày âm thầm dò la, chúng tôi đã nắm được những thông tin quan trọng.
Thần phi có vóc dáng rất cao, thường ngày mặc áo b.ắ.n cung tay chẽn của nam nhân, đặc biệt yêu thích cưỡi ngựa b.ắ.n cung, trong phòng toàn là vật trang trí bằng đá lạnh, binh khí sắc bén.
Phong cách thiên về nam giới.
Còn hoàng đế thì dung mạo tuấn tú thanh nhã, thường mặc y phục bó eo, yêu thích hoa hải đường, kệ cổ đầy ắp các món ngọc Như Ý tinh xảo nhỏ nhắn.
Phong cách thiên về nữ giới.
Nếu đã như vậy,
“Áo cưới kiểu nam cho Thần phi, áo cưới kiểu nữ cho hoàng đế, vậy là đủ rồi.”
Phùng Nhạc Nhan và Tề Hiểu Hiểu nắm chặt tay, tràn đầy háo hức, chỉ mong nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Còn tôi, vẫn cảm thấy có chút gì đó không chắc chắn.
Nếu đưa nhầm lễ phục cưới, rất có thể điểm hảo cảm sẽ giảm xuống âm.
Nhất Phiến Băng Tâm
Lập tức tử vong.
Rủi ro này quá lớn.
Chắc chắn, chắc chắn vẫn còn một cái bẫy nào đó mà tôi chưa nghĩ tới.
Còn Hứa Chi Ngư thì sao?
Tôi đã âm thầm tiết lộ tin tức về lễ phục tối nay cho cô ta biết.
Cô ta chắc cũng sắp tới rồi...
Với cái tính luôn không cam lòng đứng sau người khác như cô ta, sao có thể để yên nhìn chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ chứ?
Chi bằng... để cô ta đi thăm dò trước thì hơn.
16.
Khi trăng đã lên đến đỉnh đầu.
Hứa Chi Ngư xuất hiện.
Cô ta mặc một thân gấm vóc lộng lẫy, trên đầu cài đầy trâm hoa và bộ d.a.o động, vẻ mặt hân hoan, đắc ý vô cùng.
“Đưa lễ phục đây, để tôi mang đến cho hoàng đế.”
Giọng cô ta vô cùng chắc chắn.
Việc hoàng đế có thiên hướng nữ tính, chỉ cần hỏi thăm sơ qua là biết ngay.
Tôi ôm trong tay một bộ lễ phục cưới kiểu nam bình thường.
Tề Hiểu Hiểu ôm một bộ lễ phục cưới kiểu nam, trên đó thêu hoa hải đường.
Phùng Nhạc Nhan thì ôm bộ váy cưới màu đỏ, cũng thêu hoa hải đường.
Ba bộ y phục.
Hứa Chi Ngư không hề do dự, lao thẳng về phía Phùng Nhạc Nhan.
Cô ta bất ngờ giật mạnh, định cướp lấy bộ váy cưới ôm vào lòng.
Hai người cùng ngã xuống đất.
Cả hai đều bám chặt lấy váy cưới, không ai chịu buông tay.
Tôi nhắc Phùng Nhạc Nhan:
“Thả ra trước đã, đừng làm rách váy cưới.”
Nhưng cô ấy là người nóng tính, không nghe lời can ngăn, cứ cố sức kéo váy cưới về phía cửa toà lầu trúc của hoàng đế:
“Tại sao tớ phải buông?”
“Chỉ cần chạm tay vào cánh cửa trước, tớ sẽ thắng, mang mười triệu trở về nhà, haha!”
Phùng Nhạc Nhan lúc này đã đỏ mắt vì tranh giành.
Tôi lại nhắc Hứa Chi Ngư:
“Hay là cậu dùng điểm để đổi lấy gợi ý xem, biết đâu sẽ có lời nhắc cuối cùng?”
Hứa Chi Ngư cũng không chịu kém.
Cô ta quấn ống tay áo cưới mấy vòng quanh cánh tay mình.
“Con đường chiến thắng ở ngay trước mắt, tại sao tớ phải đổi điểm ra, rồi để mấy người được hưởng thông tin miễn phí?”
“Đẹp mặt thật đấy!”
Hai người vừa vật lộn, vừa lăn lộn, cùng lao về phía cánh cửa kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Két” một tiếng.
Cánh cửa mở ra.
Hoàng đế đứng ngay ở ngưỡng cửa, sắc mặt lạnh như băng.
Lụa trên áo cưới bị gió thổi bay, khẽ lướt qua mặt ngài.
Khuôn mặt ấy lại càng thêm trắng bệch, âm u, lạnh lẽo đến rợn người.
Tôi kéo Tề Hiểu Hiểu trốn sau gốc cây, rùng mình ớn lạnh.
Hơi thở như âm khí nơi địa phủ.
Chỉ e rằng...
Có điều gì đó rất không ổn...
Ánh sáng cuối cùng trong mắt hoàng đế dần vụt tắt, hai tròng mắt đã hoàn toàn bị tình yêu nhuộm thành màu đen đặc.
Ngài nhìn chằm chằm xuống hai người đang nằm dưới chân mình.
Lễ phục cưới, chẳng biết từ lúc nào, đã bị kéo khoác lên người ngài.
Rất vừa vặn.
Hứa Chi Ngư không nhìn thấy khuôn mặt u ám đầy ma khí đó, cô ta chỉ thấy bộ áo cưới đã được mặc lên người.
Cô ta nằm dưới đất, cười ha hả:
“Thành công rồi!”
“Tôi sắp được trở về thế giới thực rồi ha ha ~”
“Tôi muốn dùng 650 điểm còn lại để đổi với hệ thống một nguyện vọng—”
“Đó là... để ba con nhỏ kia c.h.ế.t sạch ở đây cho tôi! Còn dám tranh với tôi hả!”
17.
Giây tiếp theo.
Trên tay hoàng đế mọc ra những móng tay trắng bệch, sắc bén như lưỡi dao.
Chỉ nhẹ nhàng vung một cái.
Máu tươi văng tung tóe.
Nụ cười của Hứa Chi Ngư đông cứng trên khuôn mặt.
Âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên:
【Hứa Chi Ngư, Phùng Nhạc Nhan giao nhầm lễ phục cưới, độ hảo cảm của hoàng đế giảm xuống âm điểm, đã tử vong】
【Cảnh báo, cảnh báo.】
【Hoàng đế đã nhận được áo cưới, chính thức trở thành lệ quỷ, sẽ mở màn một cuộc tàn sát điên cuồng. Các người chơi hãy nhanh chóng tìm lối thoát.】
【Gợi ý thân thiện: Lối thoát nằm trong Lãnh cung】
Trong giọng nói lạnh tanh kia, lại như mang theo một chút trêu chọc nhạo báng.
Da đầu tôi tê dại, suýt chút nữa thì nổ tung.
Cái hệ thống c.h.ế.t tiệt này...
Chỗ nào cũng giăng bẫy.
Lễ phục cưới, quả nhiên không phải như chúng tôi đoán bề ngoài.
Thật ghê tởm.
Lối thoát.
Lối thoát rốt cuộc ở đâu?
Trong khoảnh khắc sống còn, đầu óc tôi xoay chuyển điên cuồng.
Ánh mắt ma quái âm u của hoàng đế đã lặng lẽ liếc nhìn về phía sau gốc cây.
Tề Hiểu Hiểu hét lên một tiếng, bất ngờ đẩy tôi ra ngoài.
Cô ấy quay người bỏ chạy về phía sau.
18.
Tôi vừa kinh hãi vừa hoảng loạn, lạnh đến run rẩy, không còn kịp suy nghĩ gì nữa, liền chạy thẳng về phía tiểu lâu bên trái.
Thần phi chưa ngủ.
Đèn trong phòng vẫn sáng.
Tim tôi đập thình thịch.
Tôi nhớ lại những chi tiết nhỏ lúc trước hoàng đế không thể bước vào phòng của Thần phi, chỉ có thể quanh quẩn ngoài ngưỡng cửa.
Tôi lập tức nhảy qua bậc cửa.
Quả nhiên, hoàng đế không vào được.