Cuộc Đời Man Man

Chương 2



04 

 

Đúng như lời cha dượng nói, tôi nhanh chóng gặp được một người đàn ông, nhưng tiếc rằng anh ta lại không phải người tốt. 

 

Trong một lần khảo sát thị trường, tôi gặp Lý Thần. Anh ta nhặt được thẻ công tác tôi đánh rơi và cố ý mang đến công ty để trả lại cho tôi. 

 

Khi đó thấy anh ta nhiệt tình và tốt bụng như vậy, tôi có thiện cảm với anh. Để cảm ơn, tôi còn mời anh một bữa cơm. 

 

Cứ thế, chúng tôi dần dần đến với nhau. 

 

Trước khi kết hôn, tôi từng kể với Lý Thần về cha dượng, về những năm tháng vất vả của chúng tôi. Tôi nói rằng sau này khi điều kiện khá hơn, tôi nhất định sẽ phụng dưỡng ông thật tốt, còn hơn cả con gái ruột. 

 

Khi ấy, Lý Thần còn cho rằng tôi là một cô gái có tình có nghĩa, hiếm có khó tìm. 

 

Nhưng sau khi kết hôn, anh ta dần thay đổi, vì bố mẹ chồng tôi tỏ thái độ lạnh nhạt với cha dượng. 

 

Họ khinh thường cha dượng vì ông từng là một công nhân lao động chân tay, càng khinh thường ông hiện giờ chỉ là một bảo vệ khu dân cư, chẳng thể giúp đỡ được gì cho tôi. 

 

Vì chuyện này, tôi và Lý Thần cãi nhau không ít lần. Họ có thể khinh thường tôi, nhưng khinh thường cha dượng tôi thì không bao giờ! 

 

Nếu không có ông ấy, làm gì có tôi của ngày hôm nay? 

 

Gia đình Lý Thần cũng chỉ thuộc dạng khá giả, đâu phải giàu sang phú quý gì, dựa vào đâu mà khinh thường một người lao động chăm chỉ và thật thà như cha dượng tôi chứ?! 

 

Lý Thần cũng từng nói lại với bố mẹ anh ta vài lần, nhưng chẳng có tác dụng gì. Thành kiến và sự hẹp hòi của họ đâu phải ngày một ngày hai. 

 

Điều nực cười hơn là, chẳng những không thuyết phục được bố mẹ, Lý Thần dần dần còn bị họ “tẩy não.” 

 

Anh ta bắt đầu phản đối việc tôi thuê nhà cho cha dượng ở trong khu dân cư, ghét bỏ việc tôi tiêu tiền cho cha dượng. 

 

Tức giận, tôi nói: 

 

“Tiền tôi tự kiếm, tôi tiêu cho ba tôi, anh lấy tư cách gì mà cấm?” 

 

Lý Thần cãi lại: 

 

“Nhà tôi đã bỏ tiền mua đứt căn hộ này, nếu không cô làm gì được sống thoải mái thế? Giờ nhà định mua thêm một căn nữa, cô cũng phải góp phần chứ? Chẳng lẽ vẫn còn tiêu tiền cho cha dượng cô? Ông ta đâu cho cô được tài sản gì!”

 

05 

 

Vì chuyện này, tôi và Lý Thần thường xuyên cãi vã, chuyện còn đến tai cha dượng. 

 

Ông không muốn làm ảnh hưởng đến tôi nên đã tự mình dọn đến một nơi hẻo lánh để thuê trọ. 

 

Tôi giận không chịu nổi, định bụng sẽ cãi nhau một trận ra trò với Lý Thần để nhất quyết đón cha dượng về. 

 

Nhưng đúng lúc đó, tôi phát hiện mình đã mang thai. 

 

Cha dượng biết tôi có thai thì vui mừng khôn xiết, ông bảo tôi đừng lo cho ông, cứ sinh con an toàn trước rồi tính sau. 

 

Tôi cũng cãi vã đến mệt mỏi, dần trở nên mềm lòng, nghĩ rằng sau khi sinh con, có lẽ bố mẹ chồng và Lý Thần sẽ thay đổi. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuoc-doi-man-man/2.html.]

Nào ngờ, chính sự nhượng bộ từng chút một của tôi lại khiến mọi chuyện ngày càng tệ hơn. 

 

Sau này, tôi sinh được một bé trai, cả nhà chồng mừng rỡ như điên. 

 

Họ tổ chức tiệc đầy tháng linh đình, mời rất nhiều họ hàng bạn bè, nhưng lại xếp cha dượng tôi ngồi ở một cái bàn tận góc xa nhất, để ông lủi thủi một mình. 

 

Vì con, tôi đã nhẫn nhịn. 

 

Cho đến một lần, cha dượng muốn mang ít trái cây tươi đến cho tôi, tiện thể thăm cháu, nhưng trên đường đi, ông bị một chiếc xe tông trúng. 

 

Tài xế bỏ trốn, cha dượng bị thương không nhẹ. 

 

Sau khi cha dượng xuất viện, tôi muốn đón ông về chăm sóc, tiếp tục thuê nhà cho ông ở trong khu của tôi. 

 

Tôi nghĩ, sau này cố gắng làm việc kiếm tiền, nhất định sẽ mua cho cha dượng một căn nhà.

 

Nhưng mẹ chồng tôi nhất quyết phản đối, bà nhảy dựng lên cãi nhau với tôi, chửi tôi là đứa con dâu hoang phí, chỉ biết ném tiền vào nhà ngoại. 

 

Tôi không muốn tranh cãi với bà ta, nhưng tôi không thể bỏ mặc cha dượng. 

 

Khi biết tôi vẫn thuê nhà cho cha dượng, mẹ chồng nổi cơn tam bành, bế con trai tôi lên, chỉ tay vào mặt tôi mắng: 

 

“Ông ta đâu phải ba ruột của cô! Cô làm thế để được gì? Tôi đã bảo loại đàn bà như cô không thể cưới, con trai tôi cứ không nghe! Con gái lớn chừng này mà ở với một thằng đàn ông không cùng huyết thống bao nhiêu năm, nói không có gì thì ai mà tin?!” 

 

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy những lời như vậy, m.á.u trong người như đảo ngược, mắt tôi đỏ bừng lên. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Bà có gan thì nói lại lần nữa!” Tôi run rẩy toàn thân, giận dữ đến tột độ. 

 

Mẹ chồng trợn mắt, nghiến răng nói: 

 

“Tôi cứ nói đấy, cô không nghe thấy à? Cô và thằng cha dượng ấy chắc chắn có gian tình! Đừng tưởng chúng tôi không biết!” 

 

Tôi chỉ thấy trước mắt mình tối sầm, toàn thân tê dại. 

 

Tôi quay sang hỏi Lý Thần: 

 

“Anh cũng nghĩ như vậy sao?!” 

 

Lý Thần theo bản năng tránh ánh mắt tôi, chỉ nhíu mày nói: 

 

“Chuyện này em làm không đúng, mẹ anh nói thì có gì sai?” 

 

“Được… được lắm!” Tôi cắn mạnh vào đầu lưỡi, cơn đau nhói buốt làm tôi lập tức tỉnh táo. 

 

“Các người… thật sự không còn là con người nữa! Là lũ cầm thú! Tôi đúng là mù mắt! Coi như bị chó cắn một phát!” Tôi hét lên bằng tất cả sức lực của mình. 

 

Lý Thần túm chặt cổ tay tôi, quát: 

 

“Em phát điên cái gì vậy?!” 

 

Tôi vung tay tát mạnh vào mặt anh ta, gằn từng chữ: 

 

“Tôi không muốn sống với anh nữa! Ly hôn! Ai không ly thì là đồ ngu!”