08
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, mẹ chồng không thèm đi cùng tôi nữa.
Bà ta trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận, ôm lấy thắt lưng rồi tự mình về nhà.
Con tôi đã được bố chồng đón đi, chỉ còn tôi và Lý Thần lặng lẽ, người trước kẻ sau bước vào nhà.
Về đến nơi, tôi thu dọn một vali hành lý, kéo ra cửa rồi nói:
“Mấy thứ còn lại tôi không cần nữa. Tiền trong sổ tiết kiệm chia đôi, mai tôi chuyển khoản cho anh. Con giao cho anh nuôi, mai gặp nhau ở cục dân chính.”
Lý Thần vốn im lặng từ nãy, nghe tôi thản nhiên nói ra kết cục của chúng tôi, vẫn không thể tin nổi.
Anh ta nắm lấy tay tôi, nói:
“Man Man, đủ rồi đấy, hôm nay em thể hiện oai phong thế là đủ rồi! Đừng làm loạn nữa! Em nhìn xem đầu anh cũng bị vỡ rồi đây!”
Tôi cười khẩy, lạnh lùng nhìn anh ta:
“Lý Thần, anh nghĩ tôi đang làm loạn với anh sao? Tôi muốn ly hôn với anh!!”
Lý Thần thở dài, có lẽ làm căng vết thương trên đầu, anh ta nhăn nhó đau đớn rồi nói:
“Mẹ anh nói có hơi quá đáng, nhưng em cũng đừng mãi không buông. Bà ấy chỉ là hay nói lời khó nghe thôi! Dù sao cũng là bề trên, em không thể đối xử với bà ấy như vậy được!”
“Chỉ là hay nói lời khó nghe sao? Mẹ anh là kẻ ích kỷ, giả tạo và thực dụng!” Tôi hét lớn.
Gương mặt Lý Thần lộ rõ vẻ khổ sở, khẽ nói:
“Xin lỗi, Man Man, anh…”
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta một lúc, rồi nói:
“Lý Thần, cả nhà anh đều là lũ chó má lòng lang dạ sói! Các người rồi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Lý Thần há miệng, nói:
“Sao em có thể độc ác như vậy? Em trước đây đâu phải người như thế, sao bây giờ lại thành ra thế này? Đừng quên, chúng ta còn có một đứa con!”
Tôi cười lạnh:
“Nhục nhã mà tôi phải chịu hôm nay, tôi sẽ bắt các người trả lại gấp bội! Lý Thần, nghe đây, người khác ly hôn xong sẽ trở thành người xa lạ, nhưng tôi và anh thì không! Từ giờ phút này, anh chính là kẻ thù của tôi! Tôi sẽ ngày ngày nguyền rủa cả nhà các người xuống địa ngục!”
09
Kéo vali bước ra khỏi cửa, tôi mới không kìm được mà bật khóc nức nở.
Con tôi mới hơn ba tháng, vậy mà tôi đã phải rời bỏ nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nhưng tôi còn không có nổi một chỗ ở, còn phải chăm sóc cha dượng, tôi không đủ khả năng để cho con mình một cuộc sống tốt.
Tôi nhòe mắt ngước nhìn vầng trăng sáng trên cao.
Đã từng có lúc, tôi nghĩ rằng cuộc đời mình đã rẽ sang một trang mới, nghĩ rằng mình có thể sống một cuộc đời đủ đầy và hạnh phúc.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi nhớ đến cô gái từng hoang mang lo sợ đứng bên ngoài phòng khám ngày nào, lo lắng mẹ sẽ rời xa, lo sợ bản thân không thể tiếp tục đi học.
Tôi cứ tưởng rằng bóng dáng gầy gò ấy đã dần biến mất trong ký ức của mình...
Nhưng đáng tiếc, tôi đã sai rồi.
Bây giờ, tôi còn thê thảm hơn cả cái đêm mẹ tôi qua đời.
Khi ấy, dù vất vả thế nào, tôi vẫn ôm hy vọng về tương lai, còn bây giờ, lòng tôi đã nguội lạnh như tro tàn.
Tôi hận chính mình, vì đã chọn nhầm một gia đình cầm thú như vậy, để rồi phải chịu đựng nỗi nhục nhã này.
Bố mẹ Lý Thần lúc nào cũng ra vẻ ta đây, đứng trước mặt cha dượng tôi thì vênh váo, như thể họ là người thượng đẳng, còn cha dượng tôi chỉ là kẻ hèn kém.
Miệng họ thì nói cấm tôi qua lại với cha dượng vì ông không phải ba ruột của tôi, nhưng thực chất, chẳng qua là vì cha dượng tôi nghèo khó!
Nếu cha dượng là người giàu có, bọn họ chắc chắn sẽ không lộ ra bộ mặt như bây giờ!
Họ sẽ cung kính với ông, nịnh nọt lấy lòng, thậm chí còn thường xuyên bảo tôi về nhà xin xỏ tiền bạc.
Nhưng may thay, tôi đã nhìn thấu được bọn họ!
Tôi siết chặt đôi tay, thầm thề với lòng mình:
Sẽ có một ngày, tôi phải kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền!
Tôi sẽ không bao giờ để người khác coi thường chúng tôi nữa!
Tôi muốn cha dượng được sống một cuộc đời thật đàng hoàng, đủ đầy!
Tôi muốn đường hoàng đón con tôi về lại bên mình!
10
Cha dượng thấy tôi kéo vali trở về phòng trọ, lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
Ông rất buồn, còn áy náy nói:
“Man Man, đừng vì ba mà cãi nhau với nhà chồng. Giữa vợ chồng với nhau, có giận mấy cũng không qua nổi một đêm đâu. Mẹ chồng con… thật ra bà ấy cũng là muốn tốt cho các con thôi.”
Tôi nhìn đôi tay thô ráp, khô cằn của ông, nở một nụ cười đầy thê lương:
“Ba, nhà chồng con không hề nghĩ cho con, họ cũng không phải xem thường ba… mà là xem thường con!”
Thật ra bây giờ nghĩ lại, từ đầu tôi và Lý Thần đã không được gia đình anh ta coi trọng.