Cuộc Đời Man Man

Chương 5



Dù tôi nhẫn nhịn vô điều kiện đến đâu, thì cuối cùng liệu có thể sống một cuộc đời có tôn nghiêm không? 

 

Huống chi, nếu ngay cả cha dượng tôi cũng không lo, từ bỏ người thân duy nhất của mình, thì tôi còn gì để tồn tại với tư cách một con người nữa? 

 

Chính bản thân tôi cũng không thể tha thứ cho mình! 

 

Đời người, luôn có những điều bắt buộc phải kiên trì. 

 

Tôi nói với cha dượng: 

 

“Ba, chúng ta không trộm cắp, không cướp giật, sống đàng hoàng ngay thẳng, tại sao phải để bọn họ coi thường chứ? Ba yên tâm, con sẽ chăm chỉ làm việc, kiếm thật nhiều tiền, để ba sống thật tốt, khiến bọn họ có hối hận cũng không kịp!” 

 

Mắt cha dượng ngấn lệ, nói: 

 

“Vẫn là ba làm liên lụy đến con rồi…” 

 

Tôi lắc đầu: 

 

“Ba không làm con liên lụy đâu. Ba phải dưỡng thương cho tốt, giữ gìn sức khỏe. Chúng ta nhất định sẽ sống tốt hơn bọn họ!” 

 

Cha dượng ngập ngừng: 

 

“Nhưng… còn đứa bé thì sao? Không thể để họ nuôi thằng bé được!” 

 

Tôi cũng không muốn giao con cho bọn họ. Một gia đình như thế, thì dạy dỗ được đứa trẻ tốt lành gì chứ? 

 

Nhưng lúc này, tôi thực sự bất lực, chẳng thể xoay sở nổi. 

 

Cha dượng nói: 

 

“Nếu đón được đứa bé về, ba sẽ giúp con chăm nó, nhất định chúng ta sẽ vượt qua được thôi!”

 

11 

 

Chuyện của con tôi còn chưa quyết định xong, nhưng ly hôn thì nhất định phải ly hôn. 

 

Hôm sau, tôi đứng đợi Lý Thần trước cổng cục dân chính, đợi mãi đợi hoài cũng không thấy anh ta đến, cuối cùng lại cho tôi leo cây. 

 

Tôi gọi điện thoại, anh ta cũng không bắt máy. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi không hiểu nổi, đến mức này rồi, tại sao anh ta vẫn không chịu đối mặt với sự thật? 

 

Giờ đây, tôi chỉ muốn dứt khoát cắt đứt tất cả, thế là tôi tìm thẳng đến nhà. 

 

Lý Thần thấy tôi, dường như vẫn còn sợ hãi sau trận “đại chiến” hôm qua, nhưng vẫn nhất quyết không đồng ý ly hôn. 

 

Anh ta van nài: 

 

“Man Man, anh không muốn ly hôn. Cùng lắm sau này anh sẽ không để mẹ anh đến nhà mình nữa, được không?” 

 

Tôi hỏi ngược lại: 

 

“Khi mẹ anh vu khống tôi, anh đã làm gì? Giờ nói những lời này, anh thấy còn có tác dụng sao?” 

 

Lý Thần nói: 

 

“Anh thừa nhận bọn anh sai rồi, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa. Em nể mặt con, tha cho anh một lần được không? Em đánh anh thành ra thế này, anh cũng đâu nói gì… Chúng ta mới kết hôn hơn một năm thôi mà!” 

 

Tôi thở dài, không biết nên nói gì. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Xưa nay, Lý Thần vẫn luôn là một người yếu đuối. 

 

Việc liều lĩnh nhất mà anh ta từng làm có lẽ chính là chống đối bố mẹ để cưới tôi. 

 

Anh ta nghĩ rằng mình đang theo đuổi hạnh phúc, nhưng chính anh ta cũng không nhận ra, thật ra anh ta cũng khinh thường tôi, chẳng khác gì bố mẹ anh ta! 

 

Tôi im lặng vài giây rồi nói: 

 

“Thôi đi, tôi sẽ kiện ra tòa để ly hôn.” 

 

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi. 

 

Lý Thần không thể chấp nhận được, gào lên thảm thiết phía sau tôi: 

 

“Ngô Man, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy?!” 

 

Tôi quay đầu lại, từng chữ từng câu nói rõ ràng: 

 

“Nếu tôi quay lại với anh, anh có thể đảm bảo mẹ anh sẽ không bao giờ buông lời xúc phạm tôi nữa không? Anh có thể đảm bảo bố mẹ anh sẽ không khinh giàu ghét nghèo nữa không?” 

 

Lý Thần chột dạ cúi đầu, ấp úng: 

 

“Anh…” 

 

Tôi cười lạnh: 

 

“Để tôi nói cho anh biết, Lý Thần, anh không thể đảm bảo được. Nhưng tôi có thể đảm bảo với anh rằng, nếu còn một ai dám nhục mạ tôi như vậy, tôi thề sẽ liều mạng với họ đến cùng!” 

 

Bị vẻ cương quyết và nghiêm túc của tôi dọa sợ, Lý Thần lắp bắp không thốt nên lời. 

 

Tôi lạnh lùng nói: 

 

“Tôi cũng không muốn trở thành kẻ g.i.ế.c người, nên chúng ta cứ dừng ở đây thôi!”

 

12 

 

Cứ như vậy, tôi và Lý Thần ly hôn khi tôi vẫn còn đang trong thời kỳ cho con bú. 

 

Tôi cứ nghĩ nhà họ Lý coi trọng cháu trai, chắc chắn sẽ giành quyền nuôi con. 

 

Nào ngờ tôi đã đánh giá cao bọn họ, họ hoàn toàn không muốn đứa bé, còn vui vẻ để tôi mang con đi. 

 

Mẹ chồng lành vết thương thì quên đau, vênh váo nói với tôi: 

 

“Nhà chúng tôi điều kiện như vậy, Lý Thần lúc nào cũng có thể tái hôn, tìm một cô vợ tốt hơn để sinh con. Còn cô giỏi giang thế cơ mà, tự mình nuôi đi nhé!” 

 

Lý Thần tuy không nói gì trước mặt tôi, nhưng sau lưng lại nhắn tin: 

 

“Man Man, nếu em thấy mệt mỏi, nếu em không gắng gượng được nữa, anh mãi mãi là bến đỗ của em.” 

 

Anh ta bị thần kinh à? 

 

Vẫn còn muốn dùng cách này để níu kéo tôi sao? 

 

Tôi không trả lời, dứt khoát bế con quay về phòng trọ. 

 

Giờ đây tôi đã hiểu, mình không còn đường lui. 

 

Ngoài việc cố gắng kiếm tiền, tôi sẽ không nghĩ đến bất cứ điều gì khác nữa!