19
Những năm qua, dù tôi vừa nuôi con trai, vừa chăm sóc cha dượng, nhưng vẫn có không ít người theo đuổi tôi.
Càng làm ăn phát đạt, những người đàn ông muốn hẹn hò với tôi lại càng có điều kiện hơn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ không kết hôn nữa, nhưng tôi nhận ra mình rất khó để bước vào một mối quan hệ ổn định lần nữa.
Với tôi, dù là hôn nhân hay tình yêu, đều chỉ là những toan tính chi li, cân đo đong đếm lẫn nhau, thật nhàm chán.
Tống Vân vừa phối đồ cho tôi, vừa khuyên:
“Cậu mới ngoài ba mươi, trong tay lại có chút tiền, bây giờ đang là thời điểm tuyệt vời nhất để tận hưởng cuộc sống đấy!”
Tôi thở dài:
“Số tiền này của mình, nuôi một ‘cún con’ còn không đủ.”
Tống Vân cười lớn, nói:
“Đủ chứ! Sinh viên da ngăm, cao 1m88 trong trường mình chẳng phải đầy ra đấy sao?”
Tôi cạn lời, nhưng lại thấy Tống Vân nói cũng có lý.
Chẳng lẽ chỉ vì bị tên khốn Lý Thần làm tổn thương một lần, mà từ nay tôi phải ‘ăn chay’ cả đời sao?
Nhắc đến Lý Thần, tôi cứ nghĩ đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, nhưng đáng tiếc, mối nghiệt duyên này vẫn chưa kết thúc.
Chuyện này thậm chí còn do con trai tôi – Ngô Quỳnh – nói cho tôi biết.
Ly hôn nhiều năm, Lý Thần chưa từng chu cấp một đồng nào, tôi cũng không đòi, cứ xem như anh ta đã c.h.ế.t rồi.
Nhưng chỉ một tháng sau khi Quỳnh Quỳnh đi học mẫu giáo mới, thằng bé nói với tôi rằng nó quen được một người bạn rất thân, tên là Lý Quả.
Tôi nghe con nhắc đến cái tên đó vài lần ở nhà, kiểu như:
“Quả Quả là bạn thân của con.”
Cho đến một hôm, sau khi tan học, Quỳnh Quỳnh nói với tôi:
“Mẹ ơi, bà nội của Quả Quả kỳ lạ lắm, bà ấy cứ giữ con lại không cho đi, còn hỏi con có phải tên là Lý Quỳnh không?”
Thằng bé nhăn mặt, ngán ngẩm nói:
“Con làm sao mà tên Lý Quỳnh được chứ? Tên gì mà kỳ cục quá!”
Tôi giật mình, cố giữ bình tĩnh hỏi cha dượng:
“Chuyện gì vậy ba?”
Cha dượng thở dài một hơi, nói:
“Haiz, hóa ra Quả Quả là con gái của Lý Thần với vợ sau đó!”
Tôi biết Lý Thần sau khi tái hôn đã sinh một đứa con gái, nhưng sau này bận rộn quá nên cũng chẳng quan tâm nữa.
Không ngờ hai đứa trẻ lại học cùng một trường mẫu giáo sao?
Đúng là nghiệt duyên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuoc-doi-man-man/9.html.]
Cha dượng kể, vì Quỳnh Quỳnh đi học mẫu giáo muộn một năm, nên vừa hay vào cùng lớp với con gái của Lý Thần.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Có lẽ lúc cha dượng đón Quỳnh Quỳnh tan học, bị mẹ của Lý Thần trông thấy, nên hôm nay, khi cha dượng vừa đến trường, bà ta đã chạy đến giữ Quỳnh Quỳnh lại hỏi đủ thứ.
Không chỉ hỏi tên của thằng bé, mà còn hỏi mẹ nó tên gì, thậm chí còn hỏi chiếc xe cha dượng lái có phải là của nhà tôi không!
Thật là cạn lời!
Hóa ra bà mẹ chồng cũ từng bị tôi đánh cho tơi tả vẫn còn sống sao?
Lúc đó sao tôi không đánh c.h.ế.t bà ta luôn nhỉ!
20
Tôi không muốn dính dáng gì đến những người đó nữa, nên nói với cha dượng cho Quỳnh Quỳnh nghỉ học vài hôm, để tôi liên hệ chuyển trường cho con.
Tôi vẫn luôn nhớ lời của viên cảnh sát năm nào: gặp chó thì tránh đi, không cần phải cắn lại để rồi cả miệng đều là lông.
Nhưng ngày hôm sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ, hóa ra là Lý Thần.
Anh ta ấp a ấp úng hồi lâu mới nói:
“Man Man, mấy năm nay em sống có tốt không?”
Tôi ngán ngẩm:
“Anh có chuyện gì không? Không thì tôi cúp máy đây.”
Lý Thần vội kêu lên:
“Đừng! Đừng mà, tôi có chuyện muốn nói.”
Tôi hỏi:
“Chuyện gì? Giữa tôi và anh còn gì để nói nữa sao?”
Lý Thần thở dài, nói:
“Man Man, chuyện là… Ngô Quỳnh là con trai tôi, bao năm qua rồi, tôi thật sự rất nhớ hai mẹ con.”
Tôi:
“…”
Lý Thần tiếp:
“Em không biết đâu, mấy năm nay sức khỏe ba tôi không tốt. Ông ấy nghe mẹ tôi kể đã gặp thằng bé, nên muốn gặp nó một lần, được không?”
Tôi lạnh lùng nói thẳng:
“Anh bị bệnh à? Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý chắc?”
Lý Thần vội nói:
“Man Man, đừng như vậy, thật ra tôi vẫn luôn đợi em… Nếu không phải vì em cứ khăng khăng năm đó, tôi cũng đâu muốn ly hôn.”
Tôi phải tự nhủ trong lòng cả trăm lần mới kìm lại được cơn giận muốn chửi thẳng vào mặt anh ta, rồi nói:
“Con gái anh chỉ nhỏ hơn con trai tôi chưa đến hai tuổi, anh còn dám nói mấy lời này sao? Năm đó tôi đã nói rồi, anh là kẻ thù của tôi, anh quên rồi à? Tôi sẽ không bao giờ để con trai mình gặp kẻ thù của tôi đâu!”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.