Để cửa hàng kinh doanh tốt, tôi vẫn làm như khi bán hàng rong trước kia: mỗi ngày đều rửa trái cây sạch bóng, chia thành từng hộp nhỏ như trong những cửa hàng trái cây cao cấp, tiện cho sinh viên mua và ăn ngay.
Tôi không ngại cực nhọc, càng không bao giờ bán đồ kém chất lượng.
Vì trước đó tôi đã tích lũy được một số khách hàng sinh viên và cũng thêm họ vào nhóm chat, nên chỉ cần có trái cây ngon, giá rẻ, tôi sẽ tích cực quảng bá trong nhóm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi còn hỏi từng người xem họ muốn ăn gì, rồi đi nhập hàng theo yêu cầu.
Ngoài trái cây, tôi còn nhập thêm một số loại rau củ ăn liền, thỉnh thoảng có cả trái cây đắt tiền như nho Shine Muscat hay sầu riêng...
Một quả sầu riêng hai, ba trăm tệ có thể không phải sinh viên nào cũng mua nổi, nhưng tôi tách ra, chia thành từng hộp nhỏ, vừa đẹp mắt vừa rẻ, ai cũng có thể mua một phần để thỏa cơn thèm.
Nhờ trái cây tôi bán vừa rẻ vừa sạch sẽ, lại luôn chăm chỉ lắng nghe khách hàng, nên việc buôn bán ngày càng phát đạt.
Dần dần, một nhóm chat đầy người, tôi phải mở thêm hai nhóm nữa.
Một mình tôi không xoay sở nổi, nên thuê thêm hai nhân viên phụ giúp.
Đến khi kết thúc một học kỳ, lợi nhuận ròng của cửa hàng khiến cả tôi và cha dượng đều kinh ngạc.
18
Ba năm sau, con trai tôi – Ngô Quỳnh – đã bốn tuổi.
Trên phố thương mại của trường, tôi đã có ba cửa hàng: một tiệm trái cây, một cửa hàng quần áo và một cửa hàng tiện lợi nhượng quyền nổi tiếng trên mạng.
Tiệm trái cây là nền tảng của tôi, giờ đây đã trở thành cửa hàng trái cây được yêu thích nhất khu đại học. Dù tôi không trực tiếp trông coi hằng ngày, việc buôn bán vẫn rất đắt khách.
Cửa hàng quần áo do một người cộng sự tên Tống Vân quản lý.
Cô ấy cũng là mẹ đơn thân, sau khi chồng ngoại tình, không nơi nương tựa, đã đến chỗ tôi làm thêm.
Khi ấy, cuộc sống của tôi đã khá hơn nhiều. Thấy Tống Vân và con của cô ấy, tôi vô cùng đồng cảm.
Vì vậy, vào lúc cô ấy túng quẫn nhất, tôi đã kéo cô ấy một tay, giống như thầy Vu từng vô tư giúp đỡ tôi.
Làm việc với nhau lâu ngày, tôi tình cờ phát hiện Tống Vân rất có khiếu về thời trang, nên đã tìm cơ hội mở cửa hàng quần áo này.
Tống Vân không phụ sự kỳ vọng của tôi, cửa hàng được sinh viên khu đại học cực kỳ yêu thích.
Còn cửa hàng tiện lợi nổi tiếng kia thì khỏi phải nói, hoàn toàn là xu hướng đang thịnh hành, rất được ưa chuộng.
Nhờ vậy, cả ba cửa hàng đều hái ra tiền, mang lại nguồn thu nhập ổn định và lâu dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Bây giờ, tôi chưa thể gọi là đạt được tự do tài chính, nhưng đã không còn là Ngô Man nghèo túng khổ sở của ngày xưa nữa.
Vì gần trường không có trường mẫu giáo phù hợp, tôi đã mua một căn hộ trong khu cao cấp ở trung tâm thành phố, chỉ vì hệ thống trường tiểu học và mẫu giáo ở đó rất tốt.
Nhưng cha dượng vẫn thích ở trong khu dân cư gần trường học, vì đó là căn nhà đầu tiên chúng tôi mua, có thể nói là nơi giấc mơ bắt đầu.
Sức khỏe của cha dượng đã khá hơn nhiều, năm ngoái, dưới sự thúc giục của tôi, ông còn thi lấy bằng lái xe.
Tôi mua cho ông một chiếc BBA phân khúc nhập môn.
Ông ngượng ngùng, cứ từ chối mãi:
“Già rồi, già rồi, còn lái cái xe thế này, thấy như vậy là hưởng phúc quá!”
Tôi hết lời, kiên quyết đặt chìa khóa xe vào tay ông, nói:
“Con bận thế này, không có thời gian chăm con, ba còn phải đưa Ngô Quỳnh đi học mẫu giáo nữa, chẳng lẽ lại không biết lái xe?”
Ngô Quỳnh cũng phụ họa theo:
“Ông ơi lái xe, ông ơi chở Quỳnh Quỳnh đi chơi!”
Cha dượng vui đến đỏ mặt, thích thú vuốt vô lăng, nói:
“Thật không ngờ, tôi cũng có ngày hôm nay.”
Năm xưa, ông và mẹ tôi là vợ chồng tái hôn, cả đời không có con ruột, từng bị dân làng chế giễu và châm chọc.
Sau khi mẹ mất, ông gồng mình nuôi tôi khôn lớn, chưa từng được nghỉ ngơi dù chỉ một ngày.
Khi tôi kết hôn, ông bị nhà chồng tôi khinh rẻ, sau đó còn suýt c.h.ế.t vì bệnh tật.
Nhưng tất cả đã qua rồi, bầu trời sau cơn mưa thật đẹp biết bao.
Nhìn thấy cha dượng cuối đời được an nhàn, hạnh phúc, tôi cảm thấy cuộc đời này thật đáng sống!
Tôi nghiêm túc nhìn cha dượng, nói:
“Sau này ba còn phải sống thật tốt, còn phải đợi ngày Quỳnh Quỳnh kết hôn sinh con nữa đấy!”
Cha dượng xúc động nói:
“Đúng, đúng! Ba còn phải giúp Quỳnh Quỳnh trông cháu nữa!”
Ngô Quỳnh chẳng hiểu gì, chỉ đứng bên cạnh cười khúc khích.