“Không phải.”Lý Cẩm Dạ cười nhạt: "Là họ vội vàng trở về báo tin.”“Báo tin gì?”“Báo rằng gia nhà ngươi mệnh chẳng còn bao lâu nữa.”Thanh Sơn câm lặng.Lý Cẩm Dạ nói từng chữ một, giọng lạnh băng: “Kế này, đã thành công.”Thanh Sơn xót xa nhìn chủ nhân của mình, trong lòng trăm mối tơ vò: "Gia, lần sau đừng lấy bản thân làm mồi nhử nữa, Thanh Sơn không đành lòng.”Sắc mặt Lý Cẩm Dạ thoáng tái nhợt, hồi lâu sau mới nói khẽ: “…Lấy thân thể làm mồi, người trên ngôi mới chịu mắc câu.”Năm năm trước khi trở về Kinh thành, hoàng đế Bảo Càn tuy vui mừng khôn xiết, nhưng trong lòng vẫn đầy cảnh giác với hắn, người lẽ ra đã chết từ lâu như hắn tại sao lại trở về, là để báo thù hay tranh ngôi?Hắn cố ý che giấu tình trạng sức khỏe thật của mình.Trong hai năm đầu, hắn vào vai đứa con hiếu thảo trước mặt hoàng đế, đổi lấy phong hàm An Vương, mở ra chuyến đi đầu tiên đến Giang Nam.Sau chuyến Giang Nam ấy, hắn cố ý phóng túng, ngày ngày chìm đắm nơi kỹ viện, diễn vai một vương gia ăn chơi trác táng đến trọn vẹn, khiến hoàng đế bớt đề phòng và trao cho hắn quyền kiểm soát Lễ bộ.Sau khi có được khối tài sản khổng lồ của Cao gia, hắn vẫn luôn tìm kiếm thời cơ thích hợp. Và rồi lần thứ hai đi Giang Nam đến đúng như dự liệu.Ba năm trước, Giang Nam đã thay đổi một loạt quan viên, đa phần trong số đó là người của Bình Vương; những người được bổ nhiệm mới thì một phần trung thành với hoàng đế, phần còn lại thuộc phe Phúc Vương.Lần này, hắn phụng mệnh vào Giang Nam, những người trung thành với hoàng đế thì không thể động đến, chỉ có thể chạm vào người của Phúc Vương.Ai sợ nhất? Chính là Phúc Vương!Ai đắc ý nhất? Là Bình Vương!Thế là hắn dựng lên màn ám sát giữa đường này, bày ra trước mắt hoàng đế ba khả năng.Một, là do Phúc Vương gây ra để cản bước Lý Cẩm Dạ không vào được Giang Nam.Hai, là do Bình Vương dựng lên để đổ tội cho Phúc Vương.Ba, là do chính Lý Cẩm Dạ tạo nên để ngư ông đắc lợi khi hai phe đối đầu.Khi không thể tìm ra sự thật, người ta sẽ dùng phương pháp loại trừ, và đối tượng dễ bị loại trừ nhất chính là Lý Cẩm Dạ, bởi vết thương thật hay giả, các thái y dày dạn kinh nghiệm đều có thể nhận ra.Trương Hư Hoài là người của Lý Cẩm Dạ, hoàng đế tất nhiên sẽ không phái ông ta rời khỏi Kinh thành, vì vậy mới cử Vương thái y đi thay.Nhờ vậy, hắn có thể qua miệng Vương thái y mà truyền tin về tình trạng sức khỏe thực của mình cho hoàng đế trong khoảnh khắc vô tình nhất.Hoàng đế sẽ nghĩ gì?Nhiều phần sẽ như Chu Khải Hằng, nhưng còn thêm phần ân hận, bởi chính hoàng đế đã đích thân hạ độc.Lý Cẩm Dạ mỉm cười, tiếng cười lạnh lùng như thoảng qua.Sự ân hận của đế vương sẽ đổi lấy bù đắp, đổi lấy tin tưởng, và càng là quyền lực; với những điều này, hắn sẽ tiến thêm một bước dài tới mục tiêu.Trong cuộc chiến cửu long đoạt đích, cha con tàn sát, huynh đệ tương tàn, hoàng đế Bảo Càn ghét cay ghét đắng chuyện này. Vì vậy, thứ đang chờ đợi Bình Vương và Phúc Vương sẽ là sự nghi kỵ sâu sắc hơn từ hoàng đế.Một mũi tên bắn trúng đôi đích, không sai mục tiêu.“Sáng mai, chúng ta khởi hành đúng giờ, còn chuyện Chu đại nhân ở lại điều tra, điều tra ra sao cũng không cần để tâm.”“Dạ.”Thanh Sơn liếc nhìn vào trong màn: “Vậy… Tam tiểu thư thì sao?”Tạ Ngọc Uyên?Lý Cẩm Dạ sững sờ một lúc rồi như vừa tỉnh mộng, thở dài: “Để nàng ấy quay về Kinh, không cần đi theo nữa.”Thanh Sơn nóng nảy đến độ gân xanh nổi lên: "Vậy… còn vết thương của ngài thì sao?”“Ngươi nghĩ một đại tiểu thư biến mất mấy ngày mà không bị người khác nghi ngờ sao?”Thanh Sơn im lặng
“Yên tâm, đã có Vương thái y theo rồi.”Thanh Sơn cụp mắt, ngập ngừng thì thầm: “Tiểu nhân đâu có nói đến vết thương ngoài da.”“Cút đi…”Lý Cẩm Dạ không kìm nổi nữa....Tạ Ngọc Uyên giật mình tỉnh giấc vì nằm mơ thấy hụt chân.Mở mắt, nàng thấy người đàn ông bên bàn vẫn đang cặm cụi viết lách.Bên ngoài trời tối đen như mực, chẳng nghe thấy tiếng trống canh, chẳng rõ đã qua bao nhiêu canh giờ.Tạ Ngọc Uyên xuống giường, chỉnh lại tóc, bước tới giật bút từ tay hắn: “Đi ngủ đi.”Lý Cẩm Dạ nhìn lòng bàn tay đầy mực, lạnh lùng nói: “Lá gan lớn đấy nhỉ!”Tạ Ngọc Uyên thảy cây bút xuống đất, khoanh tay trước ngực, nhướn mày nhìn hắn.Phải, gan lớn đấy! Ngươi định làm gì nào!Lý Cẩm Dạ nhìn dáng vẻ ngang bướng của nàng, không khỏi đau đầu: “Đưa bút lại đây, ta chỉ còn mấy chữ nữa thôi.”“Lên giường, ngủ đi.”Tạ Ngọc Uyên không để hắn mặc cả.Trong lòng Lý Cẩm Dạ hơi bực, có cảm giác như cô nàng này vượt nghìn dặm đến chỉ để gây khó dễ cho hắn vậy.Dù thấy nàng thật đáng ghét, nhưng nghĩ kỹ lại, cái “đáng ghét” này dường như lại có chút quan tâm.Hắn quyết định không so đo với hành vi “vượt quyền” của nàng nữa.Đứng dậy, rửa tay bằng nước lạnh, hắn bước đến giường, ngả lưng xuống và nhắm mắt.Tạ Ngọc Uyên đi theo, nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi nở một nụ cười tươi tắn: “Ngủ cho ngoan, ngày đêm đảo lộn chẳng phải là cách để sống lâu đâu.”Lý Cẩm Dạ: “…”Tạ Ngọc Uyên quay người, định nằm tạm trên chiếc ghế gỗ lê chợp mắt thì thấy hắn vỗ nhẹ lên giường.“Giường rộng, lên đây.”Nghe vậy, tim Tạ Ngọc Uyên đập nhanh hơn một chút: "Lý Cẩm Dạ, tha cho ta đi, ta còn muốn lấy chồng đó!”“Cớ gì lại ảnh hưởng đến chuyện ngươi lấy chồng?”“Ngươi… ta…”Tạ Ngọc Uyên nghẹn lời, im lặng một lát rồi hậm hực đáp: “Thôi, với ngươi thì nói không rõ.”“Không sao, nói không rõ, có thể viết ra mà.”Trời ơi! Sao hắn cứ nhắc mãi chuyện này thế!Tạ Ngọc Uyên giận dỗi: “Lý Cẩm Dạ, ngươi có ngủ không đây?”Lý Cẩm Dạ gối tay sau đầu, thản nhiên đáp: “Không ngủ nữa, sáng mai ta phải đi về phía Nam, đường đi dài sẽ tranh thủ ngủ sau.”“Gì?” Tạ Ngọc Uyên khựng lại, gần như hoảng hốt quay lại nhìn hắn: "Vậy còn ta?”“Ngươi về Kinh thành.”“Vậy còn vết thương của ngươi?”“Có Vương thái y lo.”Tạ Ngọc Uyên thở dài thất vọng: “Ta đâu có nói đến vết thương này.”Lý Cẩm Dạ nghe câu nói giống hệt Thanh Sơn, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta không lừa ngươi, đợi xong việc ở Giang Nam, ta nhất định sẽ coi trọng sức khỏe của mình.”“…” Tạ Ngọc Uyên sững người.“Sao không hỏi ta Giang Đình và Giang Phong đã tới đâu rồi?”“Tới đâu rồi?”Lý Cẩm Dạ vỗ lên mép giường: “Lại đây, ta nói cho nghe.”Tạ Ngọc Uyên nhíu đôi mày thanh tú, thầm nghĩ: tên này quả nhiên là không muốn cho ta lấy chồng mà!“Lần trước ở trên mái nhà còn dám nằm xuống bên cạnh ta, giờ lại không dám sao?”“Nằm thì nằm!” Tạ Ngọc Uyên bực mình, hậm hực nằm xuống cạnh hắn: “Nhích vào trong đi, đừng có chen chỗ của ta.”