Lý Cẩm Dạ dịch người qua một bên, trầm giọng nói: “Họ đã đến phủ Tô Châu, trạm tiếp theo là phủ Dương Châu. Người của ta vẫn theo sát, mọi thứ rất ổn định. Tên Giang Đình này quả thật là người từng bôn ba khắp chốn, tầm nhìn của hắn thật khó có ai sánh được. Ta giờ lại có hơi hối hận.”Tạ Ngọc Uyên chăm chú lắng nghe, lòng giật mình: “Ngươi hối hận điều gì?”“Hối hận chỉ giữ hắn lại ba năm, ta muốn hắn ở cạnh lâu hơn, để giúp ta làm việc.”Tạ Ngọc Uyên bật dậy: "Ngươi đừng hòng, ta không đồng ý đâu.”Lý Cẩm Dạ nhìn vẻ giận dữ của nàng, bất giác nghĩ đến con vẹt mỏ đỏ, lúc trừng mắt lên cũng giống y đúc nàng.“Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi đừng kích động. Đã hứa ba năm thì là ba năm.”Câu này nghe mới ra hồn.Tạ Ngọc Uyên thở phào, lại nằm xuống, đuôi tóc vô tình lướt qua mặt Lý Cẩm Dạ, như lông vũ khẽ vờn qua tim hắn.“À, mà ngươi tặng ta con vẹt kia làm gì?” Tạ Ngọc Uyên hỏi.“Con vật đó không biết nói, nhìn cũng chán, tặng ngươi hầm canh.”Tạ Ngọc Uyên câm nín: “…” Sớm biết hắn có ý này, nàng đã đem nó đi hầm từ sớm rồi.“Con súc sinh ấy giờ cũng biết nói vài câu rồi.”Lý Cẩm Dạ nheo mắt: "Thế thì cứ nuôi nó đi, cho ngươi giải sầu.”“Nghe nó nói ta càng sầu thêm!”“Ồ, vậy hầm đi cho rồi!”Ở Tạ phủ trong Kinh Thành, Tiểu Quỷ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, đập cánh giận dữ, nhớ lại giấc mơ vừa rồi, hậm hực: “Những kẻ ngốc nghếch, ngoài việc ăn ta, chẳng lẽ không còn chút mục tiêu cao cả nào nữa sao?”Tạ Ngọc Uyên nghiêng mặt, lườm: “Ta đặt tên cho nó là Tiểu Quỷ. Giờ hầm thì còn sớm quá, để béo lên rồi hầm.”Ánh mắt Lý Cẩm Dạ lóe sáng: “Tùy ngươi. Nhưng cái tên nghe như chửi người thế.”Đúng vậy, chửi ngươi đấy!Không lo sống cho yên ổn, suốt ngày bày mưu tính kế phản loạn, ngươi đã hỏi qua ân nhân cứu mạng này chưa?Khó khăn lắm ta mới kéo ngươi từ cửa tử trở về, chẳng lẽ chỉ để ngươi phung phí thân mình sao?Tạ Ngọc Uyên thầm trách vài câu, mắt dần khép lại.Lý Cẩm Dạ thấy nàng không động đậy gì nữa, quay đầu nhìn qua, vừa định rời mắt thì nghe nàng thều thào như đang mơ màng: “Lý Cẩm Dạ, sống sót quan trọng hơn mọi thứ.”Lòng Lý Cẩm Dạ bất chợt rung động.Hắn không ngờ lại nghe được một lời chạm đến tận tâm can như thế, trong cái không gian tĩnh mịch của quán trọ cô tịch này....Khi Tạ Ngọc Uyên tỉnh dậy, hương long diên bên gối đã nhạt đi, trong phòng vắng lặng.Hắn đã lên đường rồi sao?Có tiếng gõ cửa.Tạ Ngọc Uyên cầm chắc ngân châm, mở cửa, Nhị Khánh nhanh nhẹn lẻn vào: “Tam tiểu thư, Vương gia đã khởi hành. Chu đại nhân hiện giờ đã đến nha môn, bây giờ là lúc đi Kinh Thành tốt nhất.”Tạ Ngọc Uyên ngẩn ra một lát: "Vương Thái y đi theo chứ?”“Đi rồi, tiểu thư yên tâm, tuy Vương Thái y không bằng Trương Thái y, nhưng cũng là tay nghề bậc nhất.”“Ta rửa mặt rồi đi ngay.”Lại ngồi trong xe ngựa, Tạ Ngọc Uyên như vừa trải qua một giấc mơ, cảm giác cực kỳ hư ảo.Nhưng cảm giác ấy lập tức bị mạch đập hỗn loạn của Lý Cẩm Dạ thay thế.Vạn vật đều có nhân quả, người buộc chuông ắt sẽ có người tháo chuông, có kẻ hạ độc thì cũng sẽ có người giải độc... nàng không tin rằng độc của Lý Cẩm Dạ lại là nút thắt không thể tháo gỡ.Về Kinh Thành rồi, nàng phải tĩnh tâm suy nghĩ, tìm đọc y thư, xem có thể gỡ nút thắt này không....Khi Tạ Ngọc Uyên thanh toán xong rời quán trọ, thì ở nơi khác Lý công công đẩy cửa đi vào Ngự Thư Phòng.“Hoàng thượng, Chu đại nhân phái người hồi báo
”Bảo Càn Đế vừa hạ triều xong, nhấp một ngụm trà sâm, ngạc nhiên: “Nhanh vậy?”“Nói là có việc gấp.”“Tuyên.”Một lát sau, ám vệ quỳ xuống, rút ra một phong thư từ trong áo.Lý công công dâng lên bàn ngự.Hoàng đế mở bức thư ra, sắc mặt dần trầm xuống. Đến cuối cùng, người bật dậy khỏi long ỷ, ngón tay run rẩy chỉ vào ám vệ."Chuyện này có đúng không?""Bẩm Hoàng thượng, vạn phần chính xác. Chính tay Vương Thái y bắt mạch, không thể sai được.""Người đâu!" Bảo Càn Đế đập mạnh bàn: "Tuyên Trương Hư Hoài đến gặp trẫm.""Dạ!"Nửa chung trà sau, Trương Hư Hoài hớt hải chạy vào, trán đẫm mồ hôi: "Thần bái kiến Hoàng thượng."Bảo Càn Đế cầm chén trà trên bàn ném về phía Trương Hư Hoài.Chén trà vỡ tung dưới chân Trương Hư Hoài, nước bắn lên mặt và áo quần, khiến hắn tái nhợt, lập tức quỳ xuống, tim đập loạn nhịp, trong lòng chỉ nghĩ đến một điều: Hỏng rồi, chắc là Tạ Ngọc Uyên đã bị người của Hoàng thượng bắt được."Trương Hư Hoài, ta hỏi ngươi, rốt cuộc sức khỏe của Lý Cẩm Dạ ra làm sao vậy?Mồ hôi lạnh làm ướt cả lớp áo ngoài của Trương Hư Hoài.Ý của câu hỏi này là sao?Hắn thật sự không hiểu gì cả.Thôi, giả vờ ngốc nghếch vậy."Hoàng thượng, thần cũng không rõ về tình trạng của An Vương...""Hắn còn sống được bao lâu?"Ầm!Tiếng sấm nổ vang bên tai Trương Hư Hoài, não lập tức xoay chuyển, ngay lập tức hiểu được ý của Hoàng đế.Chắc hẳn là Hoàng thượng đã phái Thái y bắt mạch cho An Vương và phát hiện ra điều gì đó bất thường."Bẩm Hoàng thượng, nếu An Vương dưỡng bệnh cẩn thận, có thể sống thêm năm sáu năm. Nếu không... chỉ còn hai ba năm mà thôi."Hai ba năm?Hoàng đế cảm thấy ngực đau nhói, suýt nữa nghẹn lại."Tại sao không nói sớm?"Nói sớm thì ngài có đau lòng đến thế này không?Trương Hư Hoài cười nhạt không nói gì, cúi đầu đáp: "An Vương nói rằng Hoàng thượng phải bận trăm công nghìn việc, quốc sự gia sự đều gánh trên vai, không muốn để ngài thêm ưu phiền vì sức khỏe của mình. Hắn còn nói, ai rồi cũng sẽ chết, sớm hay muộn thì có gì khác nhau?""..."Hoàng đế nghẹn lời ấy, tim đập mạnh liên hồi: "Sao nó không về Kinh sớm hơn? Thái y viện của trẫm có đầy nhân tài.""Hoàng thượng, không phải thần kiêu ngạo, nhưng bệnh thần không chữa được thì nhân tài trong Thái y viện cũng không thể chữa."Trương Hư Hoài nhìn lên, rồi nói tiếp: "Những năm qua, An Vương và thần trôi dạt khắp nơi, mãi không về Kinh là để tìm danh y khắp thiên hạ. Nếu không phải Tô Thế Tử tìm đến, An Vương và thần cũng chẳng định quay về."Bảo Càn Đế nhìn chằm chằm người dưới chân, sắc mặt càng lúc càng khó coi."Trương! Hư! Hoài!"Trương Hư Hoài run lên vì tiếng gọi tức giận của Hoàng đế, nhưng vẫn cắn răng dứt khoát hạ liều thuốc mạnh."An Vương từng nói, phụ mẫu trên đời này không ai không thương con, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hắn sợ Hoàng thượng sẽ tổn hại long thể."Liều thuốc mạnh ấy khiến Bảo Càn Đế thất thần ngã ngồi xuống long ỷ, lặng im không nói một lời....Đêm đã buông xuống, bầu trời rộng lớn vô tận.Lý công công cầm khay danh sách thẻ bài từ Tĩnh Sự Phòng đến bên cạnh Hoàng đế: "Hoàng thượng, giờ cũng đã muộn rồi, ngài nên nghỉ ngơi thôi.""Đưa tất cả về đi, hôm nay trẫm nghỉ tại Ngự Thư Phòng." Bảo Càn Đế phất tay, đứng dậy bước ra ngoài.