Lý công công vội đưa khay lại cho tiểu thái giám, lập tức bước theo. Từ lúc triệu Trương Thái y đến, tâm trạng Hoàng thượng đã không vui, cả bữa tối chỉ dùng qua loa vài miếng."Hoàng thượng, có cần kiệu không?""Không cần, trẫm chỉ muốn đi dạo, hít thở chút không khí.""Để lão nô đi cùng Hoàng thượng."Bảo Càn Đế nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn ông, lại ngước mắt lên ánh trăng tròn treo giữa trời, bất chợt thở dài: "Trẫm có lỗi với hắn."Hắn là ai, Lý công công trong lòng hiểu rõ."Hoàng thượng, An Vương giấu không nói, cũng là một phần vì hiếu tâm."Mắt Bảo Càn Đế dần nóng lên, nhưng lại nở nụ cười nhạt: “Hắn thì có hiếu thật đấy, nhưng còn những người khác thì sao?”Lý công công sợ hãi, vội vàng im lặng.“Trẫm còn chưa chết thế mà từng người một lại dám to gan ngay dưới mắt trẫm... thật sự coi trẫm già rồi lú lẫn sao?”Bước chân Bảo Càn Đế chệnh choạng, Lý công công lập tức đỡ lấy: “Hoàng thượng, ngài cẩn thận, đừng để bị ngã.”Hoàng đế đẩy tay ông ra, mỉa mai một tiếng, quay lưng đi nhanh hơn. Không biết đã đi bao lâu, phía trước bỗng nhiên không còn đường.“Đây là đâu? Sao lại chặn đường?”Lý công công ngước lên nhìn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Sao lại đi đến đây chứ?“Hoàng thượng, đây là cung Vĩnh Hòa trước kia, từng là nơi ở của Cao Quý Phi. Sau khi Quý Phi qua đời, ngài đã lệnh cho tiểu nhân phong kín đường.”“Cao Quý Phi.” Thái dương Bảo Càn Đế giật giật, sắc mặt tối lại.“Hoàng thượng, chúng ta quay về thôi!”Thế nhưng Bảo Càn Đế như thể gốc cây đã cắm xuống đất: “Ta nhớ mẫu thân của hắn vừa được đưa vào cung đã ở tại đây.”Lý công công liếc nhìn Hoàng đế, không dám nói gì.Một người là Cao Quý Phi, một người là Công chúa Bồ Loại, cả hai đều là những cái gai găm vào tim Hoàng thượng. Đừng thấy ngài nhiều năm không nhắc tới, những vết gai đó vẫn chưa bao giờ được nhổ đi.“Ta vì sao lại sắp xếp hai người bọn họ ở chung một cung?” Hoàng đế ngước lên nhìn cánh cổng lớn, ánh mắt trở nên lạnh lùng.“Hoàng thượng từng nói Cao Quý Phi tính cách chín chắn, điềm đạm, còn Công chúa thì hoạt bát, tươi vui, vừa khéo bổ trợ lẫn nhau.”“Bổ trợ lẫn nhau?”Bảo Càn Đế mỉa mai, quay đầu rời đi.Thấy vậy, Lý công công thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa thở ra thì Hoàng đế lại hỏi: “Gia sản tịch biên của Cao gia vẫn còn ở phủ nội vụ đúng không?”Lý công công sợ đến mất hồn, ba năm rồi, sao đột nhiên lại nhắc đến số tài sản đó?...Khi Lý công công đang hồn phi phách tán, linh hồn của Tạ Tam Gia cũng lơ lửng đâu đó, nửa ngày vẫn chưa quay về.A Uyên đã đến chùa Diên Cổ.Nói là đi chùa Diên Cổ, nhưng thật ra nàng được sư phụ phái đến Giang Nam chữa bệnh cho An Vương!Chẳng lẽ hôm nay rượu mạnh quá nên hắn say rồi sao? Sao lại thấy choáng váng thế này.Tô Trường Sam nhìn người trước mặt đang ngơ ngẩn, bất giác thở dài.Người như thế này sao lại đỗ đầu bảng, vào Hàn Lâm Viện, đúng là một thư sinh ngốc nghếch.Ban đầu hắn chỉ nói Tạ Ngọc Uyên đang ở chùa Diên Cổ ăn chay niệm Phật, thế mà người này không nói không rằng đã muốn bỏ cả bữa tiệc để đến đó, không ai cản nổi.Hết cách, hắn đành phải nói thật.Kết quả là nói thật xong, người này từ ngốc thành đần, hồn phách như lạc lên trời.Tô Trường Sam thầm nghĩ: Một người sắc sảo như Tạ Ngọc Uyên sao lại có một người chú ngây ngô như vậy?Nhưng mà, ngây ngô cũng thú vị ra trò đó
Đợi khi Tạ Dịch Vi “hồn về cố quận”, hắn cố gắng cười gượng một cái “Ta đã bình tĩnh rồi”, nhưng khi vừa mở miệng lại phát hiện mình vẫn chưa nghĩ ra gì, đành ngượng ngùng cầm chén rượu, tự rót cho mình.Tô Trường Sam phe phẩy quạt, nghiêm giọng: “Việc này ta chỉ nói cho ngươi nghe, không được để người khác biết.”“Hiểu, hiểu rồi!” Tạ Dịch Vi gật đầu lia lịa: "Ta sẽ không nói với ai đâu, nhưng mà A Uyên bao giờ mới về.”“Chắc mười ngày nữa.” Tô Trường Sam cũng không chắc lắm.Tạ Dịch Vi cau mày: “Tô thế tử, ta hỏi một câu khó nghe nhé, nếu lỡ bị người ta phát hiện thì sao? Danh tiếng của nó sẽ tiêu tùng mất!”Tô Trường Sam: “...” Hắn không biết trả lời thế nào, đúng là cái câu hỏi chết tiệt.Vì chuyện của Lý Cẩm Dạ và Tạ Ngọc Uyên mà mấy ngày nay hắn mất ăn mất ngủ, trái tim như bị hai đầu giằng xé.Tạ Dịch Vi thấy hắn im lặng, cúi đầu lẩm bẩm: Nếu thật sự bị phát hiện, danh tiếng của nàng mất hết, thì ta sẽ nuôi nàng cả đời.Nghĩ đến đó, Tạ Dịch Vi nâng chén, dõng dạc: “Thế tử gia, nào, xe đến núi ắt có đường, chúng ta cạn chén nào!”Tô Trường Sam: “...”Vừa mới buồn rầu, bây giờ lại “xe đến núi ắt có đường,” đúng là ngốc thật đấy.Rượu, cạn ly.Tô Trường Sam lạnh nhạt nói: "Nghe nói Tam gia bị chia phủ, lại còn là bị đuổi ra ngoài?"Tạ Dịch Vi gượng gạo gật đầu."Có phục không?""Tất nhiên là không phục." Tạ Dịch Vi nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo: "Nhưng mấy ngày nay ta cũng nghĩ thông rồi, tất cả đều là số mệnh."Bàn tay Tô Trường Sam cầm ly rượu khựng lại, ánh mắt chợt trở nên phức tạp.Chấp nhận số mệnh sao?Hừ!Hắn thì chưa từng nhận thua trước số mệnh!Lúc này, Tạ Dịch Vi moi từ túi ra vài đồng bạc lẻ, đặt lên bàn: "Thế tử gia, cũng muộn rồi, ta phải về thôi. Hôm nay trong túi chỉ có từng này bạc, cho ta nợ trước nhé, chờ đến tháng có lương ta sẽ trả."Tô Trường Sam trợn mắt."Thế tử gia đã tốt bụng báo tin về A Uyên, chén rượu này không thể để Thế tử gia mời, ta mời, ta mời!"Nói rồi, Tạ Dịch Vi dùng ngón tay thon dài đẩy mấy đồng bạc lẻ kia qua, ánh mắt luyến tiếc như đứa trẻ bị lấy mất món kẹo, dính chặt vào đám bạc ấy không rời.Tô Trường Sam không chút do dự cầm tiền nhét vào ngực áo.Tạ Dịch Vi lúc này mới không cam lòng mà dời mắt, nâng ly rượu lên giả vờ nhấp một ngụm để che giấu hành động ban nãy.Thấy vậy, Tô Trường Sam không nhịn được bật cười.Có vẻ như Tạ Thám Hoa thiếu bạc thật rồi!...Tạ Thám Hoa thiếu bạc, còn Cố đại phu nhân thì thiếu con rể.Tạ gia chia nhà, con dâu cũng sắp vào cửa, mọi thứ đều thuận lợi, duy chỉ có hôn sự của Tạ Ngọc Hồ là khiến người ta phải sầu lòng.Nếu gả vào nhà cao môn, thì Tạ gia lại chẳng có gì nổi bật, người ta chắc chắn sẽ xem thường, có gả vào chẳng qua chỉ làm thiếp hay điền phòng; còn nếu gả thấp hơn, nàng vốn ngoan ngoãn hiền lành, tình nương con khiến bà không đành lòng gả thấp cho con.Cao chẳng tới, thấp chẳng xong, vì thế mà Cố thị lo đến bạc cả tóc.Đúng lúc này, mối hôn sự từ phủ Thừa Ân công được đưa đến, mai mối cho con trai út đích hệ của Thừa Ân công, Diệp Vân, xin cưới Tạ nhị tiểu thư.Tin vừa truyền ra, cả Tạ phủ kinh ngạc không nói nên lời.Phủ Thừa Ân công là gia thế gì chứ?Là một trong hai công phủ duy nhất của kinh thành, gia tộc bên ngoại của Bình Vương, Diệp Xương Bình quyền cao chức trọng, nắm giữ binh quyền Tây Bắc. Nếu Bình Vương lên ngôi, gia tộc này sẽ trở thành thân thuộc của hoàng gia, phú quý tột đỉnh.Còn Tạ gia là gia thế gì?