Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 324: Ta không có ý gì khác



 Ngay cả với Chu Tử Ngọc, hắn cũng chẳng cố giữ khoảng cách!Một vương gia đêm hôm đến tận linh đường người khác, là để cho vui sao, chưa thấy người chết bao giờ nên qua góp vui chắc?Mấy đứa trẻ các ngươi thật không hiểu đôi mắt sinh ra là để làm gì! Ta tám trăm năm trước đã nhìn ra hết thảy, chẳng qua không muốn nói thôi! Thôi, thôi, giải thích với ngươi chỉ vô ích, ngươi chẳng hiểu được tình cảm của chúng ta dành cho cô nương ấy đâu!Trương Hư Hoài nắm chặt chén rượu uống một hơi cạn sạch, chẳng ai nhận ra gân xanh trên mu bàn tay ông dần biến mất.Tô Trường Sam nhìn Trương Hư Hoài, lại liếc sang Lý Cẩm Dạ, ánh mắt qua lại giữa hai người vài vòng rồi nghiêm giọng nói: “Mộ Chi, rốt cuộc ngươi định làm gì, nói thẳng đi, đừng vòng vo!”“Ta không có ý gì khác cả!”Lý Cẩm Dạ bước đến trước bàn, rót đầy chén rượu, uống cạn một hơi, giọng hạ thấp xuống: “Dù thế nào thì Cao Ngọc Uyên không thể đi hòa thân. Người đâu, mời Hàn tiên sinh tới đây.”...Đêm đã khuya.Cao Ngọc Uyên nằm mãi không ngủ được, đành khoác áo ngồi dậy, đẩy cửa sổ ra, gió lạnh phả vào mặt, bóng cây xào xạc.Bên ngoài, La ma ma nghe thấy động tĩnh, bèn bước vào, nhẹ nhàng khoác thêm áo cho nàng: "Dù là đầu hạ nhưng đêm vẫn lạnh, tiểu thư cẩn thận giữ sức.”Cao Ngọc Uyên quay đầu lại, thở dài: “Hồi còn ở Tôn gia trang, luôn thấy ngày tháng trôi qua chậm chạp, chỉ muốn lớn nhanh một chút. Giờ thì ngược lại, thấy thời gian trôi vùn vụt, mới qua Tết đã tới Đoan Ngọ, chẳng mấy sẽ đến Trung thu rồi!”La ma ma nghe mà giật mình, rót chén trà ấm đưa nàng: “Tiểu thư đừng nghĩ nhiều, dù có hòa thân thì cũng phải chờ mãn tang hai năm nữa, chẳng lẽ trong hai năm chúng ta không nghĩ ra cách nào sao?”Gương mặt Cao Ngọc Uyên thoáng chút ảm đạm, rồi lại tỏ vẻ bình thản, nhấp một ngụm trà, nói: “Ma ma nghỉ đi!”La ma ma thầm thở dài, biết rõ mình làm sao mà ngủ được, nhưng đành phải đi nằm, mắt mở trừng trừng suốt đêm.Cao Ngọc Uyên nghe tiếng bước chân bà xa dần, vẻ mạnh mẽ trên mặt cũng dần tan biến.Từ trước đến giờ, nàng luôn nghĩ mình đang trong kỳ đại tang, chuyện hòa thân chẳng đời nào đến lượt mình. Thế mà đời không ai ngờ tới, nàng lại bị đẩy vào cơn sóng gió, tiến thoái lưỡng nan.Lời hắn nói, chỉ là lời thuận miệng thôi sao?Nếu không phải, thì sẽ có cách gì đây?Sao tự nhiên người Hồ lại đòi cưới mình?Cao Ngọc Uyên lòng ngổn ngang, thổi tắt nến, định kéo chăn đi ngủ, thì tay bỗng khựng lại.Không đúng!Hẳn là có liên quan đến tên Hách Liên Chiến đó!Hắn rốt cuộc là ai?...Tại trạm dịch của người Hồ.Hách Liên Phái cười nhạt nói: “Chiến nhi, hai tòa thành để đổi lấy một Cao Ngọc Uyên, có phải lỗ vốn quá không?”Hách Liên Chiến nhíu mày, lạnh lùng liếc ông ta một cái: "Lỗ hay không, trong lòng ta tự có tính toán. Cứ làm theo lời ta bảo là được.”Mặc dù Hách Liên Phái cũng mang họ Hách Liên, hơn nữa còn là bậc trưởng bối, nhưng trước vị tân Thiền vu, ông ta chẳng dám ho he nửa lời.Tên tiểu tử này từ năm mười tuổi đã theo cha đi đánh trận, cầm một thanh đao gỉ máu không biết bao nhiêu, đến mười lăm tuổi đã không còn đối thủ trong vương đình của người Hồ nữa.Nếu chỉ là một kẻ võ phu thì chẳng nói làm gì, nhưng cái đầu hắn lại rất thông minh, giống hệt mẹ hắn.Mẹ của Hách Liên Chiến là người Hán, hiểu rõ Tứ thư Ngũ kinh, binh pháp Tôn Tử, nếu không nhờ vào người mẹ đó, cha của hắn chắc chắn không thể vượt qua bao nhiêu người họ Hách Liên khác để nắm quyền trong vương đình.Người Hồ không tin trời, không tin mệnh, chỉ tin vào lưỡi đao trong tay. Đao ai bén hơn thì người đó ngồi vào ngai vương.Thực ra ba năm trước, lão Thiền vu đã giao mọi việc lớn nhỏ của vương đình cho con trai mình xử lý. Nói cho dễ nghe, ông ta chỉ còn là cái bình phong, kẻ nắm thực quyền là người đang đứng trước mặt đây.Hách Liên Phái lui ra ngoài, tâm phúc của hắn là Cát Tát bước vào, bên hông đeo thanh đao nặng trịch.“Thiền vu, tên lão quỷ đó lại nói gì vậy?”Hách Liên Chiến liếc hắn một cái: "Không gì cả. Việc ta bảo ngươi điều tra thế nào rồi?”“Bẩm Thiền vu, Cao Ngọc Uyên đúng là đồ đệ của Trương thái y, quan hệ với An Vương cũng rất tốt. Cô ta vốn không mang họ Cao, mà mang họ Tạ, là bởi vì
..”Cát Tát nói ngắn gọn dứt khoát, Hách Liên Chiến nghe xong, đôi mắt sáng lên như chim ưng giữa thảo nguyên. Thảo nào nàng ta bị dao kề cổ vẫn không biến sắc, hóa ra cũng là thế.“Người này, ta chọn đúng rồi!”“Thiền vu, về phía lão Thiền vu...”“Ông ấy sẽ nghe ta.”Hách Liên Chiến vén áo choàng, đứng dậy khỏi giường trúc, cặp mắt dưới đôi lông mày rậm toát lên vẻ lạnh lẽo.Một nữ lang trung vừa thông minh, vừa gan dạ, lại có chút quyết đoán tàn nhẫn, chính là người phù hợp nhất làm Vương hậu của vương đình người Hồ.Cưới được nàng, cũng đồng nghĩa là đem về cả y thuật cao siêu bậc nhất của Đại Tân về, điều này còn hữu dụng hơn cả cưới trăm nàng công chúa.Hách Liên Chiến nghĩ đến tham vọng của mình, các khớp xương phát ra âm thanh răng rắc như dã thú sắp vồ mồi: “Người đâu, bản vương muốn mật đàm với Bình Vương!”...Trong cung, nội điện.Lệnh phi nhẹ nhàng xoa trán hoàng đế, mỉm cười nói: “Hôm nay trong buổi yến tiệc, thần thiếp thấy sắc mặt của Hoài Khánh Công chúa trông đầy đặn hơn lần trước tiến cung, chắc hẳn là phu thê hòa hợp.”“Ồ!” Bảo Càn đế đáp lại một tiếng, nhưng vẻ mặt không mấy hứng thú.Lệnh phi trong lòng có hơi ngạc nhiên.Hoài Khánh Công chúa là công chúa thứ mười của hoàng đế, cũng là công chúa được yêu chiều nhất trong hoàng tộc, gả cho con trai yêu quý của Chu Khải Hằng, Chu Duẫn, đang giữ chức quan trong phủ Nội Vụ - một vị trí mà người không được hoàng đế yêu mến thì không dễ ngồi vững. Bình thường, hoàng đế luôn nhắc đến Hoài Khánh, còn thường xuyên gửi quà tốt về phủ công chúa. Vậy mà hôm nay ngài lại có vẻ hờ hững như vậy.“Hoàng thượng có tâm sự gì sao?” Lệnh phi thăm dò.Bảo Càn đế gạt tay nàng, ngồi dậy, nhíu mày nói: “Nàng có biết người Hồ muốn cưới ai không?”“Ai?”“Cao Ngọc Uyên!”“Sao lại là nàng ta?” Lệnh phi kinh ngạc kêu lên.“Trẫm cũng không ngờ lại là nàng ta!”Bảo Càn đế xỏ dép bước xuống giường, đi đi lại lại trong điện, rồi ngồi xuống, xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay.Lệnh phi tinh ý quan sát sắc mặt hoàng đế, chậm rãi rót thêm trà rồi đưa lên, môi động đậy như muốn nói lại thôi.Bảo Càn đế liếc nhìn nàng: "Ái phi có điều gì muốn nói sao?”“Thần thiếp cũng chẳng có gì, chỉ là nghĩ nếu có dịp gặp cô nương ấy, muốn biết nàng có ba đầu sáu tay gì không mà đến người Hồ cũng để ý.”Hoàng đế nghe xong, bỗng nhớ tới hai vị hoàng tử không ra gì của mình cũng từng để ý tới nàng.“Nàng nói cũng đúng, trẫm cũng muốn gặp thử.”Lệnh phi cười: "E là nếu gặp rồi, hoàng thượng sẽ không nỡ để nàng ấy đi hòa thân nữa.”Lời vừa dứt, Bảo Càn đế ngẩng đầu lên, ánh mắt tối sầm lại.Lệnh phi sợ hãi, vội quỳ xuống: "Thần thiếp lỡ lời, xin hoàng thượng thứ tội.”Hoàng đế nhìn nàng một lúc lâu, đặt chén trà xuống bàn, đứng dậy rời khỏi nội điện.Lệnh phi cúi rạp mình xuống, cảm nhận rõ lớp áo trong đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, thật đúng là một chữ cũng không dám nói thêm!