Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 325: Tránh một chút



 Trong thủy tạ, bốn người ngồi vây quanh.“Vương gia, người Hồ đã dám dùng hai tòa thành để đổi lấy Cao Ngọc Uyên, vậy thì ý họ đã rất kiên quyết.” Hàn tiên sinh vuốt râu, suy nghĩ rồi nói tiếp: “Tạm thời không bàn đến lý do người Hồ xem trọng nàng, chỉ nói đến khả năng xoay chuyển của việc này thì vẫn còn!”Đôi mắt Lý Cẩm Dạ sáng lên: “Thưa tiên sinh, xin chỉ giáo.”“Chuyện này thành hay bại đều nằm trong tay hoàng đế, mà người hoàng đế tin tưởng và yêu quý nhất là ai?”“Bên ngoài là Chu Khải Hằng, bên trong là Lệnh phi nương nương!”Hàn Bách Xuyên gật đầu: “Nếu có thể thuyết phục hai người này, thì khả năng xoay chuyển sẽ lớn hơn.”Tô Trường Sam cười nhạt: "Mộ Chi, chỉ dựa vào cái tính hay ghen tuông của Chu Tử Ngọc thì Chu Khải Hằng là con đường chết. Ngươi mà nhắc tới cô nương ấy trước mặt ông ta, có khi ông ta đã tống khứ nàng đi ngay sau lưng ngươi rồi.”Hàn Bách Xuyên ngạc nhiên: "Cao tiểu thư đã làm gì đắc tội Chu tiểu thư sao? Cớ gì lại đố kỵ đến vậy?”Tô Trường Sam hừ hừ không đáp lời.Trương Hư Hoài ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi nơi khác.Lý Cẩm Dạ trầm ngâm trong giây lát, nói: “Ta với Cẩm Vân vốn giao hảo, nhưng Lệnh phi nương nương tuy bề ngoài trông có vẻ giản dị ngây thơ, thực chất lại vô cùng tinh tường, lúc này không nên làm phiền bà ta.”Hàn Bách Xuyên nhíu mày: "Vậy để lão phu suy nghĩ thêm mấy ngày nữa, hẳn sẽ tìm ra cách.”“Lão tiên sinh cứ nghỉ ngơi trước đã.”Hàn Bách Xuyên đứng dậy, quay sang Trương Hư Hoài nói: “Trương thái y nếu có dịp hầu hạ hoàng thượng, có thể dò thử phản ứng của các phe phái khác.”Trương Hư Hoài vốn đã có ý đó, nên cũng hiếm hoi gật đầu mà không phản bác gì.Đêm dần khuya.Bốn người mỗi người một ngả ra về, Lý Cẩm Dạ sau cả ngày mệt mỏi chỉ thấy mắt mình dần mờ đi.Một bàn tay đỡ lấy cánh tay hắn, quay lại nhìn, là Tô Trường Sam quay lại."Mộ Chi, ngươi cho ta biết thật đi, ngươi có biết chuyện đó...""Trường Sam!" Lý Cẩm Dạ bất ngờ cắt lời, ánh mắt phức tạp nhìn bạn mình: "Có những chuyện, trong lòng biết là được rồi.""Lý Cẩm Dạ!" Tô Trường Sam buông tay ra đột ngột: "Thì ra ngươi biết, ngươi thật sự biết!""Biết thì thế nào, không biết thì thế nào? Ta có thể cho nàng cái gì? Ta có thể hứa hẹn gì với nàng? Đến bản thân ta còn chẳng biết mình sẽ sống được bao lâu, sao có thể làm khổ người khác?"Tô Trường Sam im lặng nhìn hắn một lúc, rồi cúi đầu thở dài một tiếng: "Đứng ở góc độ của ngươi mà nói, thì không sai. Nhưng còn đứng ở góc độ của nàng thì sao?"Tim Lý Cẩm Dạ bỗng lệch đi một nhịp.Tô Trường Sam ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là vẻ sáng tỏ như gió thanh: "Ta biết ngươi sợ liên lụy nàng, nhưng sao ngươi biết nàng không muốn bị liên lụy?"Lý Cẩm Dạ cứng họng, không nói nên lời."Ngươi đừng để tâm, ta chỉ thấy nàng thật sự không dễ dàng, thật đấy, thật sự không dễ dàng gì." Tô Trường Sam vung tay áo, quay người bước ra khỏi viện: "Cứ coi như ta uống rượu, nói là lời trong cơn say... ngươi... ngươi cũng chẳng dễ dàng gì… ai trên đời này mà lại sống dễ dàng được chứ?"Lý Cẩm Dạ chỉ cảm thấy trước mắt mình càng lúc càng mờ nhòa.Trời đất, vạn vật, ai mà không có nỗi khổ riêng?Dày vò, bất lực.Lời trong men rượu ai cũng có thể nói, nhưng nói rồi thì sao?...Thế gian này, xưa nay không có bức tường nào là không lọt gió.Qua một đêm, chuyện người Hồ muốn cưới nữ lang của Quỷ Y Đường đã lan khắp kinh đô, từ người già đến trẻ con đều biết.Sáng hôm sau, xe ngựa của Cao phủ vừa đến ngõ đã bị chặn lại.Thẩm Dung xuống xe nghe ngóng, mới biết trước cửa Quỷ Y Đường đã xếp thành hàng dài, đều lấy cớ đến xem bệnh nhưng thật ra là để hóng chuyện."Tiểu thư, hôm nay không khám bệnh được rồi
"Cao Ngọc Uyên ngồi khoanh chân trong xe, suy nghĩ một lát rồi nói: "Không khám nữa, đi thẳng đến chùa Diên Cổ để tránh vài hôm. Vệ Ôn, ngươi cưỡi ngựa đi báo với La ma ma, bảo bà ấy thu dọn vài bộ đồ và vài cuốn y thư cho ta.""Tiểu thư định ở lại mấy ngày?""Khoảng mười ngày.""Dạ!""Chúng ta đợi ngươi ở cổng bắc. Đúng rồi, nhớ báo với tam thúc ta một tiếng.""Xin tiểu thư yên tâm."Nửa canh giờ sau, Cao Ngọc Uyên ngồi trong đình ngoài cổng bắc đợi Vệ Ôn, chưa uống hết chén trà thì Vệ Ôn đã đến, theo sau là Thanh Sơn.Cao Ngọc Uyên nhíu mày, lúc này mới nhớ mười ngày sắp đến, mình bỏ đi bất ngờ thì ai sẽ thay mình chuyển phương thuốc cho Lý Cẩm Dạ.Chưa đợi Thanh Sơn mở lời, nàng đã nói: "Ta sẽ nhờ người gửi phương thuốc đến vương phủ, ngươi về báo để vương gia yên tâm."Thanh Sơn nở một nụ cười tươi rói: "Cao tiểu thư, vương gia không dặn gì về phương thuốc cả, ngài chỉ bảo ta đưa tiểu thư một đoạn đường.""Hắn đoán được ta muốn lên núi sao?"Thanh Sơn gật đầu: "Cao tiểu thư, Thanh Sơn hôm nay muốn đi chung xe với tiểu thư."Nghe vậy thì hẳn là có chuyện muốn nói.Cao Ngọc Uyên gật đầu, nhờ Vệ Ôn đỡ lên xe.Thanh Sơn nhảy phắt lên, nhẹ nhàng ngồi vào trong, vừa mở lời đã hỏi: "Cao tiểu thư, vương gia nhờ tiểu thư kể chi tiết chuyện hôm đó cứu người, nàng đã nói những gì, người kia nói những gì, tốt nhất không sót chữ nào.""Hắn muốn làm gì?" Cao Ngọc Uyên buột miệng hỏi."Tiểu nhân không rõ, chỉ là phụng mệnh làm việc."Cao Ngọc Uyên ngẩn ra, đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dường như trôi dạt đi xa, hồi lâu mới trở lại, rồi chầm chậm kể lại từng chi tiết sự việc hôm đó."À đúng rồi, người đó đeo một chiếc mặt nạ ma quái, mặt nạ xanh lè răng nanh dữ tợn, khi ta cầm máu cho hắn phát hiện trên người hắn có hình xăm, hình xăm là... là..."Trí nhớ Cao Ngọc Uyên bỗng dưng ngưng lại: "Hình như là một con vật.""Là sói à?" Thanh Sơn hỏi.Đôi mắt Cao Ngọc Uyên sáng lên: "Đúng rồi, là đầu sói!""Còn gì nữa không?"“Không còn gì nữa!”Thanh Sơn ghi nhớ từng chữ một, rồi hạ giọng xuống nói tiếp: “Vương gia đã cử hai ám vệ ở lại bên tiểu thư. Ngài dặn người hãy ở lại chùa Diên Cổ thêm vài ngày, chờ dưới núi yên ổn rồi hãy quay về.”Nghe xong, trong lòng Ngọc Uyên như biến thành một khối bông mềm, nhẹ hẫng, mà lấp đầy lồng ngực là từng đám bông tơ ấm áp. Thanh Sơn rời đi từ lúc nào, nàng cũng chẳng hề hay biết.Nỗi bực bội của đêm qua, thoáng chốc tan biến như khói mây.…Xe ngựa đến chùa Diên Cổ, Ngọc Uyên theo lối quen thuộc đi thẳng đến thiền viện của lão hòa thượng.Thấy nàng đến, lão hòa thượng chẳng thèm chớp mắt, chỉ lặng lẽ đưa tay vào dưới bồ đoàn, moi móc một hồi, rốt cuộc cũng lôi ra được nửa cuốn y thư rách nát.“Suýt nữa dùng làm củi nhóm lửa rồi.”Cao Ngọc Uyên như nhặt được báu vật, ôm lấy cuốn sách, quỳ ngồi trước mặt ông, mắt tròn xoe trông chờ.“Lại chuyện gì nữa đây?” Lão hòa thượng lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.Cao Ngọc Uyên cười toe toét, nịnh nọt: “Muốn nhờ người xem giúp một quẻ ạ.”“Hừ!”Lão hòa thượng hếch mũi hừ lạnh: “Không phải trước giờ ngươi không tin thần Phật, cũng chẳng tin bói toán cúng kiếng đó sao? Giờ thì sao? Có chuyện rồi thì lại tin à?”“Thì cũng… mỗi thời mỗi khác mà!”Cao Ngọc Uyên dày mặt kéo tay áo ông: “Xem một quẻ đi, xem một quẻ thôi, con kể chuyện ma cho người nghe!”Lão hòa thượng giật tay áo lại, lắc đầu: “Tiểu nha đầu, từ sau khi cái tên yểu mệnh kia chết rồi, ta không còn bói toán cho ai nữa. Có bói cũng chỉ là nói mò, gạt người. Nhưng ngươi thì ta không nỡ gạt.”Ngọc Uyên ngơ ngác: “Sao sau khi nhị cữu mất, người lại không bói cho ai nữa vậy?”“Bởi vì!”Lão hòa thượng nhìn thẳng vào mắt nàng, từng chữ như chém xuống:“Bởi vì… mệnh của nhà họ Cao các người, đều là không tốt!”