Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 329: Quần Phương Yến



 Nửa canh giờ sau, hai hắc y nhân thân thủ lanh lẹ phóng qua tường, lẻn vào phủ họ Chu.Gõ nhẹ lên cửa thư phòng, bên trong vang lên một tiếng đáp trầm trầm: "Vào đi!"Hai hắc y nhân quỳ xuống: "Bẩm gia, thuộc hạ đã dò xét rồi. Bên cạnh Cao Ngọc Uyên không chỉ có ám vệ, mà vào thời khắc sống còn, An Vương còn đích thân ra tay bảo vệ nàng.""Cha, con không nói sai đâu, ả ta chính là hồ ly tinh mà." Chu Tử Ngọc dậm chân, căm phẫn nói: "Con không quan tâm, cha hãy đuổi ả ta ra khỏi kinh thành, để ả ta đi hòa thân, con không muốn nhìn thấy ả ta ở đây nữa.""Im miệng!" Chu Khải Hằng quát lớn."Con không im!" Chu Tử Ngọc nghiến răng căm phẫn: "Cái gì mà đệ tử của Trương Hư Hoài, tất cả chỉ là trò lừa dối. Ả ta lấy danh học y để ngày ngày lui tới vương phủ, dụ dỗ trái tim Lý Cẩm Dạ. Nếu cha thực sự thương con, hãy giúp con giải quyết ả ta, bằng không...""Bằng không thì sao?""Bằng không, con sẽ đâm đầu mà chết ngay trước mặt cha, để cha phải hối hận suốt nửa đời còn lại!""Con..." Chu Khải Hằng vừa giận vừa lo, thật muốn cho con gái một bạt tai, nhưng lại chẳng nỡ."Cha, con thực sự không muốn sống nữa!" Chu Tử Ngọc ôm chầm lấy ông, khóc lóc thảm thiết: "Con gái cha... Con gái cha... sắp bị người ta ức h**p đến chết rồi!""Con bé này..." Chu Khải Hằng thở dài, vỗ nhẹ lên lưng con gái: "Về phòng trước đi, để cha suy nghĩ kỹ đã!"Lời ấy chính là dấu hiệu khả quan. Chu Tử Ngọc vui thầm, ngước mặt lên, giọng nức nở: "Cha, cha của con tốt lắm. Nếu cha đuổi được con tiện nhân đó đi, con nhất định sẽ nghe lời cha, không bao giờ giận dỗi nữa.""Được rồi, đi đi!"Chu Tử Ngọc từng bước lui ra khỏi thư phòng, đến góc khuất, sắc mặt nàng lập tức trở nên lạnh lùng: "Cao Ngọc Uyên, dám tranh giành nam nhân với ta, ta sẽ cho ngươi nếm thử sức mạnh của người Chu gia."Thư phòng lại trở về tĩnh lặng, ánh mắt Chu Khải Hằng lạnh lẽo, sát khí dâng trào."Người đâu!""Thưa đại nhân!""Phò mã và công chúa về chưa?""Chưa ạ, họ còn đang trò chuyện với phu nhân ở hậuviện.""Gọi phò mã vào đây!""Dạ!"Chưa đến thời gian một chén trà, phò mã Chu Vân đã bước nhanh vào thư phòng. Hắn có vẻ ngoài giống mẹ, nhưng thần thái lại thừa hưởng từ cha, phong thái tiêu sái. Dù công chúa Hoài Khánh cao ngạo đến đâu, cũng phải mềm lòng trước hắn."Chuyện hòa thân, ngươi đã nghe nói chưa?"Chu Vân nghiêm túc đáp: "Thưa cha, con có nghe.""Có suy nghĩ gì không?""Chuyện không liên quan đến con, con chẳng có suy nghĩ gì cả!"Cha là cận thần, vợ là công chúa, hoàng đế là nhạc phụ, hắn chỉ biết sống vui vẻ từng ngày, chẳng muốn động đến mấy chuyện phiền não."Thật ngốc!" Chu Khải Hằng chỉ hận muốn đánh cho thằng con một cái: "Chiều nay, lễ bộ đã dự thảo xong chiếu chỉ, phong Cao Ngọc Uyên làm huyện chủ."Chu Vân ngơ ngác: "Vậy là định hòa thân sao?"Chu Khải Hằng hít sâu một hơi: "Ngươi và thê tử ngươi hãy nói chuyện, dù ý hoàng thượng ra sao, con nha đầu Cao Ngọc Uyên dựa vào quan hệ với An vương, chẳng coi muội muội ngươi ra gì."Chu Vân tuy lười biếng nhưng rất thông minh: "Ý cha là muốn nàng ta…"Chu Khải Hằng gật đầu.Chuyện liên quan đến Cao gia, ông là ngoại thần, không tiện xen vào, nhưng nếu mượn danh công chúa Hoài Khánh… Người thân trong hoàng gia, dù có mâu thuẫn cũng không phải chuyện gì lớn. Dù Hoài Khánh có trái ý hoàng đế, thì ngài cũng chẳng làm khó công chúa.Dùng nàng để thử nước, thật là hợp lý!"Con sẽ làm theo lời cha
"...Đèn hoa trên Đài Ngọc Quỳnh đêm nay sáng rực rỡ, ánh sáng tràn ngập khắp dòng sông Ngọc Quỳnh, lấp lánh sắc màu.Mỗi năm vào ngày Tết Đoan Ngọ, Đài Ngọc Quỳnh tổ chức yến tiệc thường niên "Quần Phương Yến."Quần Phương Yến thực ra chỉ là nơi các mỹ nhân tụ hội trên đài, người ngâm thơ, người đàn, người vẽ tranh, người múa hát... Sau đó, quan khách sẽ chọn ra "Phương chủ" của đêm hội."Phương chủ" sẽ trở thành người được ra giá cao nhất trong đêm, giá nào cao sẽ thuộc về người đó.Nhờ Quần Phương Yến này mà Đài Ngọc Quỳnh vững ngôi đầu trong số vô vàn thanh lâu chốn kinh thành, ngay cả Di Hồng Viện nổi danh cũng không thể sánh kịp sự lộng lẫy của nơi này.Tạ Dịch Vi ngồi dưới đài, mùi phấn son nồng nặc khiến hắn không chịu nổi, đành phải đưa tay lên dụi mũi. Năm nào cũng tới, năm nào cũng xem, nhưng chưa bao giờ quen nổi mùi này, vẫn thấy thích mùi hương thảo dược trên người A Uyên hơn."Dịch Vi huynh, năm nay huynh phải ra tay một lần chứ!""Đúng đó, năm năm rồi, chưa thấy huynh hô một tiếng nào.""Nghe nói trong đám mỹ nữ năm nay có một người tên Liễu Nhi, nhan sắc tuyệt trần, tài cầm kỳ thi họa chưa kể, thân hình kia thì chết mê chết mệt luôn!"Tạ Dịch Vi nhanh chóng dùng chiêu "mượn cớ đi nhà xí", hắn cười cười: "Mọi người cứ xem, ta đi giải quyết rồi quay lại ngay." Đám bạn cũng biết tính hắn, chỉ trao nhau ánh mắt hiểu ngầm. Hai mươi mấy tuổi rồi, thế mà trong phòng không có nổi người hầu ấm giường, chẳng nhẽ là… yếu sinh lý?"Các cô nương lên sân khấu rồi!""Mau lên, mau lên, tung hoa nào!"Đám người xô nhau ùa tới, bao quanh sân khấu tầng tầng lớp lớp. Tạ Dịch Vi vất vả chen lách ra khỏi đám đông, vừa đi được vài bước thì cảm giác dưới chân lạnh toát, nhìn xuống mới phát hiện mất một chiếc giày.Xui xẻo đến vậy sao! Hắn hoảng hốt sờ vào túi thuốc, đó là túi A Uyên mới đưa hắn hôm qua, bên trong đựng mười loại thảo dược quý. Nhưng vừa sờ tới, một cảm giác lạnh lẻo chạy dọc sống lưng.Túi thuốc… mất rồi!Hỏng rồi, hỏng rồi! Tạ Dịch Vi đâu còn màng đến phong độ tài tử, hình tượng thám hoa nữa, bèn quỳ xuống đất, nhờ ánh đèn từ sân khấu, bò ra tìm từng tấc một.A! Tìm thấy rồi, ở ngay phía trước!Hắn mừng rỡ, nhảy bổ tới như hổ vồ mồi... nhưng thay vì túi thuốc, tay hắn chạm vào thứ gì đó cứng ngắc.Ngẩn người nhìn kỹ, thì ra đó là... chân của một người đàn ông.Ngẩng đầu lên.Sét đánh ngang tai.Tô Trường Sam đứng sừng sững trước mặt, đôi mắt tràn ngập vẻ phiền muộn, cúi nhìn hắn như thể muốn nói: "Lại là ngươi mò trúng chân ta?"Tạ Dịch Vi luống cuống đứng dậy, mặt đỏ bừng: "Thế tử gia, xin lỗi, ta… ta đang tìm túi thuốc."Nói đến đây, hắn vội giấu bàn chân trần ra phía sau.Tô Trường Sam liếc qua, đưa tay gãi mũi: "Giày của ngươi đâu rồi?""Giày… cũng rơi mất rồi.""Không tìm giày mà tìm túi thuốc trước?" Tô Trường Sam nhìn hắn như thể muốn nói: "Ngươi có ngốc không thế?"Tạ Dịch Vi ngượng đến mức mặt đỏ rực: "Túi thuốc là của A Uyên đưa, làm mất thì nó buồn."Hai chú cháu nhà này...Tô Trường Sam nghiến răng, ánh mắt thoáng chút bất lực: "Ngươi đến đây làm gì? Đi với ai?""Đi với vài người bạn cũ." Tạ Dịch Vi thật thà đáp: "Nhưng ta chuẩn bị về rồi.""Sao, không thích ngắm mỹ nhân sao?""Huynh… huynh…" Tạ Dịch Vi sững sờ nhìn Tô Trường Sam, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc: Thế tử gia, sao huynh có thể nói năng th* t*c như vậy?