Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 330: Rõ ràng là hắn ép



 Tô Trường Sam cười ranh mãnh, đôi mắt đào hoa liếc nhẹ, đưa bàn tay mở ra trước mặt Tạ Dịch Vi."A, thì ra là huynh nhặt được." Tạ Dịch Vi vui mừng định với lấy, nhưng Tô Trường Sam lại nắm chặt tay lại: "Cùng ta dự tiệc, xong tiệc ta trả.""Ơ…""Không có ơ với a gì cả, đi thôi!"Tô Trường Sam liếc về phía sau, Đại Khánh đứng đó, hai lỗ mũi phồng phập phồng như muốn xì ra cả luồng giận, nhưng nể chủ, đành ngậm lại cơn tức, tháo giày mình ra."Tạ tam gia, mang tạm giày này đi!""Sao ta có thể nhận được!" Tạ Dịch Vi xua tay."Ngươi cứ mang vào đi, đừng lề mề nữa!" Tô Trường Sam có phần sốt ruột nói.Tạ Dịch Vi nắm chặt túi thuốc trong tay, cố chịu đựng để xỏ vào đôi giày của Đại Khánh. Đại Khánh nhìn nét mặt của Tạ Dịch Vi, cảm thấy muốn khóc. Trong lòng than thầm: “Ngươi cố chịu đựng, nhưng ta mới là kẻ thê thảm đây!”…Bước vào phòng trên lầu, Tạ Dịch Vi mới phát hiện ra người mời Tô Trường Sam là dân Hung Nô. Đôi mắt Tạ Dịch Vi rực lên, như thể nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung, quay người định bỏ đi. Một bàn tay lớn chụp lấy tay hắn. Tạ Dịch Vi phẫn nộ ngẩng lên, Tô Trường Sam nhân cơ hội ghé sát tai nói nhỏ: “Sao lại thế này, sao nóng nảy thế! Thăm dò một chút cũng tốt mà!”Tạ Dịch Vi kêu “A” một tiếng, rồi lại “Ồ” ngay lập tức, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo. Đúng là một bảo bối sống!Tô Trường Sam nghiến răng nghiến lợi, chắp tay cúi nhẹ chào Hách Liên Phái, cười nói: “Xin lỗi, hôm nay An Vương có việc, để ta thay mặt đến đây!” Hách Liên Phái mỉm cười: “Không sao, không sao, chúng ta chỉ đến đây góp vui thôi! Vị huynh đài này là…”“Là tam thúc ruột của Cao Ngọc Uyên, cũng là bạn tốt của ta.”Nói xong, người đàn ông trầm lặng ở góc phòng nheo mắt lại, ánh mắt thoáng nhìn về phía Tạ Dịch Vi. Tạ Dịch Vi hoàn toàn không nhận ra, nhưng Tô Trường Sam lại thấy rõ ràng, thầm cười nhạt, kéo Tạ Dịch Vi vào chỗ ngồi.“Chiến nhi, ngươi cũng ngồi đây đi!” Hách Liên Chiến ngồi cạnh Tạ Dịch Vi, rót cho hắn một chén rượu. Tạ Dịch Vi không ngại ngần, cầm lấy chén nói: “Cảm ơn, đến mà không đáp lại là thất lễ, để ta rót cho ngươi!”Tô Trường Sam nhìn thoáng qua hắn, nghĩ thầm: Câu này có ý gì đây? Quả nhiên, Tạ Dịch Vi nâng chén lên: “Các vị đường xa đến đây là khách, Trung Nguyên có câu, khách tùy chủ, chủ nhà nhiệt tình thì khách cũng nên biết điều. Nào, ta kính khách một chén!”Hách Liên Chiến thông minh, cũng hiểu ý, nhưng lời của tên thám hoa này vòng vo đến nỗi hắn không hiểu nổi. Hách Liên Chiến nhìn Hách Liên Phái một cái, rồi cùng nhau uống cạn chén rượu mập mờ này.Uống xong, Tạ Dịch Vi lại rót đầy cho hai người kia: "Chén thứ hai, ta sẽ không vòng vo nữa. Hòa thân phải là chuyện ngươi tình ta nguyện. Cháu gái ta vừa mất mẫu thân, còn đang để tang, không phải lựa chọn thích hợp nhất đâu, các ngươi nên suy xét kỹ.”Câu này, người nhà Hách Liên hiểu rõ. Hách Liên Phái định mở miệng, nhưng Tạ Dịch Vi đã nhanh hơn, cướp lời: “Nếu các ngươi nhất quyết chọn cháu gái ta, một kẻ đọc sách như ta không cản nổi, chỉ đành lao vào Kim Loan điện mà liều chết can gián thôi.”Tạ Dịch Vi ghé mặt lại gần, cười nói: “Hiểu không, liều chết can gián ấy, không hiểu cũng tốt, nào nào, uống rượu!”Bên ngoài, các cô nương từng người một trang điểm lộng lẫy, tiếng nhạc du dương vang lên, các nàng ai cũng xinh đẹp quyến rũ. Nếu như thường ngày, Tô Trường Sam nhất định phải ghé qua ngó chút, nhưng hôm nay…Đột nhiên, từng lời của Tạ Dịch Vi như từng nhát dao, cắt vào người hắn, khiến hắn sững sờ. Hắn đã quên mất, hai chú cháu này, vinh cùng vinh, mất cùng mất, ngươi chết ta cũng chẳng sống nổi.Sóng lòng cuồn cuộn dồn thành một dòng lực mạnh mẽ xộc lên đầu: Mẹ kiếp, đâu chỉ ép Lý Cẩm Dạ, đây rõ ràng là ép ta mà!…Trước cửa phòng chứa củi.Cao Ngọc Uyên liếc mắt nhìn sang: “Ngươi tính ngồi thừ ở đây cả đêm à?”Sắc mặt Lý Cẩm Dạ lạnh lùng, ánh mắt xoay chuyển như không hề biết bên cạnh có người, hai tay ôm ngực, ngồi thẳng trên ghế trúc, bày ra dáng vẻ nghiêm trang trong viện
Dáng vẻ ấy đã duy trì suốt cả canh giờ.Cao Ngọc Uyên nắm chặt tay, lòng nghĩ: Ta hỏi ngươi lần nữa, nếu ngươi không trả lời, ta sẽ mặc ngươi sống chết.Như hiểu thấu ý nàng, Lý Cẩm Dạ mở miệng: “Hôm nay trong Ngự thư phòng, Hoàng thượng nói một câu thế này – ‘Nàng dù gì cũng là hậu nhân của Quý phi.’ Qua câu đó, ta cảm nhận được chút tình xưa, có lẽ vẫn còn có thể chuyển biến.”Hóa ra, hắn vẫn còn nghĩ đến chuyện này, lòng Cao Ngọc Uyên không rõ là mùi vị gì.“Khi còn nhỏ, ta từng gặp Quý phi. Không nhớ rõ lắm, chỉ mơ hồ thấy bà là người đẹp đẽ, dịu dàng.”Lý Cẩm Dạ cười nhếch mép: “Mẫu thân ta vào cung, được sắp xếp ở Vĩnh Hòa cung của Quý phi, nói ra, ta cũng sinh ra tại đó.”Cao Ngọc Uyên hỏi: “Công chúa không có tẩm cung riêng sao?”Lý Cẩm Dạ đáp: “Không, bà và ta cùng ở Vĩnh Hòa cung. Vĩnh Hòa cung rất lớn, rất đẹp, từ lúc biết đi, ta thích chạy từ tiền điện đến hậu điện, các cung nữ thái giám chạy theo phía sau. Ngươi đoán xem, ta gọi Quý phi là gì?”“Là gì?”“Cũng gọi là mẫu thân!”Cao Ngọc Uyên nghẹn một hơi, ho khan hai tiếng. Thế này chẳng phải loạn bối phận sao!“Ta chỉ nhớ được bấy nhiêu thôi, lúc đó ta còn nhỏ, chỉ mới hai, ba tuổi.”Ánh mắt dịu dàng của Lý Cẩm Dạ vụt tắt, gương mặt đanh lại: "Sau khi nương mất, ta bị đưa đến Bồ Loại.”Cao Ngọc Uyên cảm thấy miệng đắng chát: "Ngươi còn nhớ nương ngươi mất như thế nào không?”Lý Cẩm Dạ lắc đầu: "Không nhớ, chỉ biết rất đột ngột, đột nhiên biến mất. Sau khi nương mất, ta vẫn sống trong cung một thời gian, được Quý phi chăm sóc, ta còn nhớ rõ bà đã từng đút cơm cho ta ăn. Ngươi có nhớ Vương Trực không?”“Nhớ chứ, là thái giám truyền chỉ cho ta.”“Giờ hắn là người của ta. Gần đây ta nhờ hắn ngầm điều tra chuyện cũ, cũng tìm hiểu được đôi chút.”Tay Cao Ngọc Uyên bỗng lạnh toát: "Điều tra được gì?”“Quý phi lúc sống không được sủng ái, hoàng đế ba, năm tháng mới đến cung của bà một lần. Nhưng ăn mặc chi phí không thiếu, thân phận chỉ đứng sau Tiên hoàng hậu. Nghe nói bà và Tiên hoàng hậu là tử địch. Từ khi nương ta vào cung, hoàng đế mới lui tới thường xuyên hơn.”Lý Cẩm Dạ thong thả nói: "Chuyện ân oán giữa Tiên hoàng hậu và Quý phi, trong cung có lời đồn rằng Quý phi hại chết con của hoàng hậu, cũng có người nói hoàng hậu hại con Quý phi, thật giả lẫn lộn, không biết đâu mà lần.”Cao Ngọc Uyên nghĩ thầm: Tiên hoàng hậu có Thân vương và Trưởng công chúa, còn Quý phi lại không con cái, khả năng sau có lẽ cao hơn.“Trong cung, người biết rõ chuyện đó, e chỉ có Lý công công. Kẻ già đời ấy kín miệng như hến, muốn moi chút tin tức từ hắn, khó lắm!”Cao Ngọc Uyên nhìn hắn, mỉm cười: “Cảm ơn ngươi đã giúp ta điều tra.”“Ngươi chữa bệnh cho ta, ta cũng phải giúp ngươi một chút, mới có thể báo đáp ân tình!” Lý Cẩm Dạ nheo mắt nói.Dù ngươi không cần trả, ta cũng vẫn sẽ chữa cho ngươi! Cao Ngọc Uyên thầm nghĩ.