Tạ đại gia trong lòng oan ức đến mức muốn hóa thành Đậu Nga.Hắn muốn nghe, muốn hỏi, nhưng người ta chịu nói sao?Lão phu nhân mất, gia đình đưa tang đến phủ, vậy mà chẳng ai đoái hoài. Đó là mẹ đích mẫu của hắn cơ mà!Trời đất lớn thế nào, cũng không lớn bằng chữ “hiếu". Theo lý mà nói, đích mẫu qua đời, người làm quan như hắn phải để tang ba năm. Nếu giấu mà không báo, chỉ cần một lá đơn kiện là đủ khiến hắn mất chức, thân bại danh liệt.Nhưng đơn kiện đó viết thế nào, hắn có mặt mũi để viết sao?Ngày xưa chia nhà, lão tam bị đuổi ra khỏi nhà, đến cả chỗ dung thân cũng không có. Mối hận của hắn với Tạ gia đâu phải chỉ ngày một ngày hai. Huống chi, mụ tiện nhân họ Thiệu kia suýt nữa lấy mạng hắn.Lão tam từ lâu đã quyết không qua lại với Tạ gia, nay người ta có tiền đồ lại muốn đến gần. Cha ơi, cha còn nói được câu này, chứ con trai không có mặt mũi nào đâu!Tạ lão gia cười nhạt: “Nó là đệ đệ ruột của ngươi, cũng là con trai ruột của ta. Làm cha mà con trai thành thân, đến một chén rượu mừng cũng không được uống, còn ra thể thống gì?”Nói xong, ngay cả lão gia cũng cảm thấy mình mặt dày, không dám nấn ná thêm, bèn vung tay áo bỏ đi, để lại Tạ đại gia đứng giữa viện tức đến trợn trắng mắt, thở phì phò.“Đại gia!”Cố thị bước đến bên cạnh, thở dài: “Lão gia là đang ép ngài đi làm lành với lão tam đó.”“Dù có kề dao vào cổ ta cũng vô dụng thôi!” Tạ đại gia mặt mày ủ rũ: “Chẳng lẽ ta không muốn đến gần hắn sao?”Cố thị kéo hắn vào phòng, vừa đi vừa nói: “Dù sao cũng phải nghĩ cách đến gần. Không chỉ hắn, mà cả Tam nha đầu bên đó cũng cần phải thân thiết. Có như vậy, nhà ta mới được nhờ.”Tạ đại gia hắng giọng: “Nàng nói xem, phải làm thế nào?”Cố thị suy nghĩ một chút rồi nói: “Hắn thành thân, đó là cơ hội để chúng ta tiếp cận. Nhưng chuyện này không thể gấp, phải từ từ, chắc chắn mà làm. Nút thắt trong lòng lão tam, một là ở chuyện chia nhà, hai là ở chuyện hôn nhân ngày trước.”Tạ đại gia nghe vậy, mặt thoáng vẻ xấu hổ.“Để ta đến phủ hắn một chuyến, xem có cần giúp gì không. Ta là nữ nhân, hắn chắc không nỡ lạnh mặt đuổi ta về.”Cố thị nghĩ thế, làm thế.Nào ngờ vừa đến phủ, bà đã ngẩn người. Người lo liệu việc cưới xin cho lão tam hóa ra là tổng quản của vương phủ.Lão quản gia cười mỉm chi, nói với bà: “Đại phu nhân không cần bận tâm. Trong phủ việc hiếu còn chưa mãn tang, bên tam gia lại là hỷ sự. Một là sợ làm phu nhân vất vả, hai là e sẽ xung đột. Xin phu nhân quay về cho.”Lời tuy khách sáo, nhưng Cố thị lại chẳng dám hé răng một tiếng, đành xấu hổ quay về.Về đến Tạ phủ, bà chỉ biết đấm ngực dậm chân hối hận, trong lòng không ngừng gào thét: “Tam gia ơi, lúc nào mới cho đại phòng chúng ta ôm bắp đùi ngài đây!”*Đông chí vừa qua, mấy trận tuyết lớn liên tiếp phủ xuống, trời càng lúc càng lạnh.Thoắt cái, vợ chồng Lý Cẩm Dạ đã ở sơn trang ba tháng, ngày về kinh đã gần kề.Trong hoàng cung.Trương Hư Hoài quỳ trên bồ đoàn, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, vi thần xin phép nghỉ ba ngày để đến sơn trang thăm An Thân Vương
”Bảo Càn Đế cũng đang nhớ đứa con trai này, bèn nói: “Trẫm đã ba tháng không gặp nó. Ngươi thay trẫm chuyển lời, bảo nếu sức khỏe chưa tốt thì cứ ở sơn trang tĩnh dưỡng, không cần vất vả đi lại.”Trương Hư Hoài cúi đầu nhận lệnh.Ba ngày sau, Trương Hư Hoài từ sơn trang trở về, vốn không cần vào cung báo bệnh, nhưng hắn lại lập tức trình tấu cầu kiến hoàng đế.Lão hoàng đế tưởng bệnh tình con trai có biến, vội gọi người vào.Nào ngờ vừa hỏi, mới biết trong ba tháng qua, con trai mình đã giải hết độc, khiến ông kinh ngạc ngồi phịch xuống ngai vàng, hồi lâu không nói nên lời.Trương Hư Hoài vội nói: “Vi thần cũng không tin nổi. Theo lý mà nói, độc trong người vương gia đã tồn tại nhiều năm, xâm nhập tứ kinh bát mạch, làm sao nói giải là giải được? Nào ngờ vừa bắt mạch…”“Thế nào?”“Hoàng thượng, chẳng khác người thường, chỉ hơi yếu chút. Sau đó hỏi đồ đệ của thần mới biết, nàng dùng cách lấy độc trị độc của người Nam Cương.”“Lấy độc trị độc là sao?”“Dùng loại độc dược độc nhất thiên hạ làm dẫn, kéo hết độc tố trong người ra ngoài. Nàng chắc hẳn bị ép đến bước đường cùng mới dám thử cách này. Chậc chậc… Chỉ cần sai sót một chút, mạng vương gia đã mất trong tay nàng rồi. Vi thần tuyệt đối không dám thử cách mạo hiểm như vậy, đúng là cửu tử nhất sinh!” Trương Hư Hoài thở dài.Lão hoàng đế nghe mà nửa tin nửa ngờ, nghĩ thầm: “Cô nương đó còn trẻ, làm sao lại có y thuật xuất chúng như vậy?”“Người đâu, truyền phu thê An Thân Vương hồi kinh gặp trẫm.”“Hoàng thượng, vương gia vừa giải độc, người còn yếu!” Trương Hư Hoài vội cầu xin: “Xin hoàng thượng cho người nghỉ ngơi thêm chút thời gian.”Bảo Càn Đế lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, ánh mắt như dao khiến Trương Hư Hoài lạnh sống lưng, đành cúi đầu không dám nói thêm.Hoàng đế hờ hững ra lệnh: “Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, lệnh Lưu thái y lập tức xuất phát, đến sơn trang bắt mạch cho An Thân Vương.”Lưu thái y nhận chỉ, vội vàng lên đường. Đến nơi, ông ta vừa bắt mạch, đã vội vã quay về kinh bẩm báo.Trước mặt hoàng đế, Lưu thái y kích động đến mức gần như quỳ sụp xuống: “Hoàng thượng, An Thân Vương… ngài ấy… đã hoàn toàn giải hết độc.”Sắc mặt hoàng đế không đổi: “Ngươi chắc chứ?”“Hoàng thượng, thần lấy đầu mình đảm bảo, độc trong người vương gia quả thực đã được giải hết.”Lưu thái y mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc xen lẫn cảm thán: “Cách vương phi dùng… đúng là kỳ diệu!”Bảo Càn Đế trầm ngâm lẩm bẩm: “Con bé ấy… hóa ra lại có bản lĩnh lớn như vậy?”Lưu thái y lau mồ hôi lạnh, nói: “Hoàng thượng, không phải bản lĩnh lớn, mà là gan lớn. Thần chỉ nghe thôi đã sợ đến dựng tóc gáy!”Hoàng đế phất tay, ra hiệu cho ông lui xuống.Trước khi rời đi, Lưu thái y lén nhìn hoàng đế, trong lòng đầy nghi hoặc: “Lạ thật, sao hoàng thượng không tỏ chút vui mừng nào, lại còn có vẻ…” Ông không dám nghĩ tiếp, vội vàng bước nhanh ra khỏi điện.Lý công công dâng trà sâm lên: “Hoàng thượng, An Thân Vương đã khỏi bệnh, đây chẳng phải là chuyện đại hỷ trời ban sao ạ?”Bảo Càn Đế nhìn ông ta chăm chú, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo.Lý công công giật mình, vội vàng đặt chén trà xuống, lui về một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám hó hé.Đúng lúc này, Lưu Thái y quay trở lại, móc từ trong ngực ra một phong thư đã được niêm kín: “Hoàng thượng, thần suýt chút nữa quên mất. Đây là thư An Thân Vương nhờ thần chuyển giao, xin hoàng thượng xem qua.”“Trình lên đây.”Lý công công nhận lấy bức thư, phẩy tay ra hiệu cho Lưu thái y lui đi, rồi xoay người, hai tay dâng thư lên trước mặt hoàng đế.Bảo Càn Đế mở niêm thư, giở ra đọc vài dòng, sắc mặt lập tức đại biến.Biến sắc quá nhanh, đến nỗi ngay cả một thái giám già giặn và kín đáo như Lý công công cũng không kìm được mà lên tiếng: “Hoàng thượng, trong thư An Thân Vương nói gì vậy ạ?”Bảo Càn Đế ngẩng đầu, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm ông ta, cười gằn: “Cái thứ súc sinh này lại dám bảo trẫm lập ngay Phúc Vương làm Thái tử.”Lý công công nghe vậy, tim như thắt lại, kinh hãi quỳ sụp xuống đất!