Tại sơn trang, tuyết trắng phủ đầy, không gian tinh khôi, lặng lẽ một màu.Lý Cẩm Dạ nhìn bầu trời, rồi quay lại nói với Hàn tiên sinh phía sau: "Kế sách lấy lùi làm tiến này hy vọng có thể xoa dịu phần nào sự nghi ngờ của phụ hoàng đối với ta.""Cây cao thì chịu nhiều gió!" Hàn tiên sinh tiến lên một bước, đáp: "Vương gia tính toán thật khéo léo. Một mặt thử lòng hoàng thượng, mặt khác cũng xem động thái của Phúc Vương và bên Trung cung."Lý Cẩm Dạ thở ra: "Bổn vương vẫn giữ câu nói ấy, lòng dạ đế vương sâu không thể lường. Chúng ta cứ đi từng bước, nhìn từng bước mà thôi.""Vương gia, con đường nào cũng do con người từng bước đi lên. Đến cuối cùng mới biết đúng sai, cũng chỉ tại đích đến mới phân rõ thắng bại. Đây là điều làm cho con đường ấy trở nên hấp dẫn. Vương gia nghĩ thế nào?""Tiên sinh nói chí lý!"Lý Cẩm Dạ giãn mày mỉm cười, mọi uất khí trong lòng như tan biến theo nụ cười ấy: "Lệnh về kinh chắc đã trên đường, tiên sinh nhân dịp này thu xếp đồ đạc đi."Hàn tiên sinh ho nhẹ vài tiếng, cúi người hành lễ rồi rời đi.*Lý Cẩm Dạ quay lại viện, thấy cả viện ai nấy đều bận rộn, chỉ riêng Cao Ngọc Uyên đang ngồi dưới mái hiên, cầm chiếc xẻng nhỏ, chăm chú xây người tuyết.Đúng là một sự nhàn nhã đến đáng ngạc nhiên…Lý Cẩm Dạ tiến tới, ngồi xổm xuống: "Có cần ta giúp không?""Muốn chứ! Chàng giúp ta làm mũi, mắt và tai cho người tuyết, làm đẹp một chút nhé."Cao Ngọc Uyên ngẩng khuôn mặt ửng đỏ vì lạnh lên, rồi lại bổ sung: "Nhưng nghĩ lại, ta cũng không yên tâm về gu thẩm mỹ của chàng lắm, thôi để đó ta tự làm thì hơn!"Lý Cẩm Dạ bật cười: "Ngay cả việc chọn vương phi ta cũng không chọn sai, nàng nên yên tâm mới phải."Nói xong, hắn bốc một nắm tuyết, vo tròn rồi ném thẳng vào mặt nàng.Cao Ngọc Uyên không kịp né, bị ném trúng ngay chính diện. Không cam lòng, nàng bốc luôn một nắm tuyết trên tay, nhét thẳng vào cổ áo Lý Cẩm Dạ.Lý Cẩm Dạ rùng mình, hắt xì một cái rõ to, làm La ma ma đang dọn dẹp trong phòng cũng phải chạy ra xem.Vừa nhìn thấy cảnh vương gia và vương phi đang chơi ném tuyết, La ma ma chỉ biết thầm niệm “A Di Đà Phật”, lòng nhủ: "Thật không ra thể thống gì!"Định tiến lên khuyên nhủ, nhưng khi thấy nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt tiểu thư dưới ánh nắng, nghĩ đến việc sắp trở về kinh, bà lại lặng lẽ lui xuống.*Chiều tối.Ý chỉ của hoàng đế đúng hẹn tới nơi, triệu An Thân Vương ngày mai về kinh.Lý Cẩm Dạ và Cao Ngọc Uyên tiếp chỉ tại chính đường, sau bữa tối bèn đi nghỉ sớm.Một đêm yên ắng trôi qua.*“Sáng hôm sau.”Xe ngựa của An Thân Vương rời khỏi sơn trang. Đoàn đi không quá vội vã, đến gần trưa mới về đến vương phủ.Dùng xong bữa trưa đơn giản tại phủ, hai người lập tức tiến cung. Chỉ trong thời gian một nén hương, họ đã quỳ trước mặt Bảo Càn Đế.Hoàng đế không vội bảo đứng dậy, từ tốn nhấp vài ngụm trà rồi mới ra lệnh: "Đứng lên."Lý Cẩm Dạ vừa đứng, lập tức cảm nhận được ánh mắt của hoàng đế đang chăm chú dừng trên mặt mình
Khuôn mặt hắn không thể nói là khỏe mạnh, nét tái nhợt xen lẫn chút xanh xao, rõ ràng là dáng vẻ vừa khỏi bệnh nặng.Bảo Càn Đế nheo mắt, ra lệnh: "Người đâu, xem mạch cho An Thân Vương."Thái y được triệu tới không phải là Lưu thái y thường thấy, mà là một lão thái y già dặn, uy tín trong Thái y viện.Sau khi bắt mạch, lão thái y khom người, run run thưa: "Chúc mừng hoàng thượng, mạch tượng của vương gia điều hòa, nhịp thở ổn định, không có dấu hiệu gì bất thường!"Bảo Càn Đế phất tay, Lý công công lập tức bước tới đỡ lão thái y lui xuống.Khi ấy, ánh mắt hoàng đế mới rơi trên người Cao Ngọc Uyên: "An Thân Vương phi?"Cao Ngọc Uyên đã chuẩn bị từ trước, bước lên hành lễ, cung kính thưa: "Phụ hoàng."Dáng vẻ bình thản, không chút sợ hãi của nàng, khi vào mắt hoàng đế lại khiến ông không vừa lòng.Hoàng đế nhíu mày, trầm giọng: "Lại đây, xem mạch cho trẫm."Cao Ngọc Uyên thoáng kinh hãi, vội quỳ xuống: "Phụ hoàng là thiên tử, y thuật của thần thiếp nhỏ bé, không dám mạo phạm.""Ngươi đã giải được loại độc khó nhất thế gian, còn có gì không dám chứ?"Lời này vừa dứt, không chỉ Cao Ngọc Uyên cảm thấy trái tim căng lên, mà ngay cả Lý Cẩm Dạ cũng không giấu được nét căng thẳng.Cao Ngọc Uyên hít sâu một hơi, nhìn Lý Cẩm Dạ, dịu dàng thưa: "Thần thiếp và vương gia đã đặt mình vào nơi tử địa, may trời thương xót mà vượt qua, cũng không uổng công thần thiếp lặn lội ngàn dặm đến Nam Cương."Lời nói này vừa uyển chuyển bộc lộ tình cảm sâu sắc của hai người, vừa khéo léo kể rõ sự gian nan trong việc giải độc.Bảo Càn Đế dù từng thấy hết mọi mánh khóe trên đời, cũng không tìm được lời nào để bắt bẻ.Đôi mắt đen sâu của ông nhìn thẳng vào nàng, giọng lạnh lẽo: "Trẫm bảo ngươi xem, thì ngươi xem. Hay là muốn kháng chỉ?""Thần thiếp nào dám!"Cao Ngọc Uyên vội tiến lên, lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn lụa, phủ lên cổ tay hoàng đế, rồi cẩn thận đặt ba ngón tay lên. Một lát sau, lông mày nàng nhíu lại.Hoàng đế lập tức nhận ra, hơi căng thẳng: "Thế nào?"Cao Ngọc Uyên thu tay lại, dè dặt nói: "Phụ hoàng, thần thiếp xin kê một phương thuốc trước, có được không?"Hoàng đế ra hiệu cho Lý công công đưa giấy bút.Cao Ngọc Uyên suy nghĩ trong chốc lát, nhanh chóng viết ra một phương thuốc.Khi nhìn qua phương thuốc, tim Bảo Càn Đế giật thót.Dù là thiên tử, ông từng học qua y thuật từ nhỏ, biết rõ công dụng của từng loại thảo dược. Những vị thuốc này chủ yếu giúp thông tiện, mà việc bài tiết khó khăn đúng là vấn đề ông đang gặp phải.Ông thầm nghĩ: “Nàng ta đúng là to gan.”Bảo Càn Đế liếc nhìn nàng, giọng dịu đi đôi chút: "Độc trên người thập lục đã được giải, nhưng sức khỏe còn yếu. Cần dùng thêm thuốc gì nữa?"Cao Ngọc Uyên đã tính toán từ trước, báo lên những dược liệu đã lặp lại trong đầu hàng trăm lần. Nàng còn không ngại báo thêm cả chục loại thuốc quý, thể hiện rõ hình ảnh một nữ nhân vừa mong chồng khỏe mạnh, vừa muốn tranh thủ chút lợi lộc từ hoàng thất.Quả nhiên, Bảo Càn đế vừa tức vừa buồn cười, xua tay tỏ vẻ chán ghét: “Đi đi, hiếm khi vào cung một lần, hãy đến cung Hoàng hậu vấn an, trẫm sẽ không giữ con lại nữa. Lý Công công, chuẩn bị đầy đủ dược liệu mà An Thân Vương phi cần, mang đến vương phủ.”“Đa tạ phụ hoàng!”Ngọc Uyên hành lễ xong, bước đến trước mặt Lý Cẩm Dạ, nở một nụ cười đắc ý: “Vương gia phải đợi ta đấy!”Lý Cẩm Dạ nhìn rõ giọt mồ hôi mỏng trên trán nàng, tim nhói lên.Từ lúc hai người bước vào đại điện này, lão hoàng đế đã không ngừng thử thách, uy nghi của đế vương khiến cả những lão thần lão luyện cũng phải e dè, vậy mà nàng lại ứng phó kín kẽ không sơ hở, thật sự đã vất vả cho nàng rồi.Ánh mắt Lý Cẩm Dạ lộ ra vẻ dịu dàng:“Đi đi, hãy trò chuyện tử tế với Hoàng hậu nương nương.”“Vâng!”Vừa dứt lời, chợt nghe tiểu thái giám ngoài điện the thé hô lớn: “Phúc Vương, Tấn Vương đến!”Hai vị vương gia đến đúng lúc, không sớm một khắc, không muộn một giây, sao lại vừa vặn đến thế?Cao Ngọc Uyên liếc nhìn Lý Cẩm Dạ, rồi quay người cúi đầu hành lễ với Phúc Vương và Tấn Vương đang đi tới. Trái tim vừa mới bình ổn được đôi chút, lại một lần nữa nhói lên…