Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 466: Mới biết tương tư, đã thấm nỗi tương tư



Khóe môi nhợt nhạt của Lý Cẩm Dạ cong lên, như mang theo chút bất đắc dĩ, lại như ẩn chứa nét không cam lòng. Hắn gắng gượng cúi thấp người, dập đầu nói: “Nhi thần xin tuân chỉ!” 

Bảo Càn Đế thở phào nhẹ nhõm. 

Đưa người Bồ Loại vào tầm mắt không chỉ để đảm bảo an toàn, mà còn là cách để nắm thóp Lý Cẩm Dạ. Nếu nắm đúng mực, những hận thù nhỏ nhặt kia rồi sẽ dần phai nhạt theo thời gian. 

“Đứng lên đi, về nghỉ ngơi, ba ngày nữa lên đường.” 

“Dạ.” 

“Yên tâm, chuyện Lục gia và Tiền Nhược Nguyên, trẫm nhất định sẽ cho con một lời giải thích.” 

Lý Cẩm Dạ lại cúi đầu, giọng nói đầy thành kính: “Đa tạ phụ hoàng!” 

*

Giờ Ngọ, vợ chồng An Thân Vương xuất cung, ngồi xe ngựa về phủ. 

Trong khi đó, Ninh Quốc Công và Tiền đại nhân vẫn bị giữ lại trong cung, chưa có bất kỳ tin tức gì. 

*

Hôm sau, triều sớm. 

Bảo Càn Đế lâm triều, ban hai đạo thánh chỉ. 

Thứ nhất, bãi nhiệm chức Binh Bộ Thượng Thư của Tiền Nhược Nguyên. 

Thứ hai, phong An Thân Vương làm “Tuần tra sứ Bắc Cương”, phụ trách giám sát vùng Bắc Địch. 

Hai đạo thánh chỉ vừa đọc xong, triều thần cúi lạy, Bảo Càn Đế rời buổi chầu, đi thẳng tới cung Hoàng hậu. 

Lục Hoàng hậu quỳ xuống nghênh giá, nhưng hoàng đế lại phá lệ không cho bà đứng dậy, chỉ lạnh nhạt nói: ” Hoàng hậu không khỏe, từ nay việc của lục cung do Lệnh Quý phi xử lý.” 

*

Cùng lúc đó, Ninh Quốc Công Lục Trưng Bằng và cựu Binh Bộ Thượng Thư Tiền Nhược Nguyên được nội thị dẫn ra khỏi cung. 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả hai người đều tiều tụy thấy rõ, nhất là Tiền Nhược Nguyên, sắc mặt vàng vọt, mắt sưng mọng, dáng vẻ nửa người nửa quỷ. 

*

Tin tức này truyền tới Phủ An Thân Vương, nhưng không gây ra chút sóng gió nào. Cao Ngọc Uyên lúc ấy còn đang bận chuẩn bị hành lý cho chuyến đi xa của Lý Cẩm Dạ. 

Lý Cẩm Dạ thì ngồi trong hoa sảnh, gặp riêng Lục Nhược Tố. 

Từ sau ngày bị đưa về từ phủ Phúc Vương, Lục Nhược Tố đã đổ bệnh, một phần vì kinh hãi, nhưng phần lớn là sợ hãi. 

Vương gia sẽ có kết cục thế nào? 

Còn bản thân nàng ta sẽ ra sao? 

Khi nhìn thấy Lý Cẩm Dạ bình an đứng trước mặt mình, trong đầu Lục Nhược Tố như có tiếng nổ lớn, mắt tối sầm lại. 

Nàng ta mơ hồ cảm nhận được, ngày tận số của mình đã đến. 

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng ta, gương mặt không mang chút cảm xúc dư thừa nào. Thật ra, người phụ nữ này từ trước đến nay chưa từng có chỗ đứng trong mắt hắn. 

Lục Nhược Tố quỳ sụp xuống, muốn cầu xin tha mạng nhưng lại không đủ mặt mũi. Không cầu cũng không được, vì nàng ta không muốn chết. Chỉ biết lấy khăn che mặt, khóc đến hoa lê đẫm sương. 

*

Lúc này, Thanh Sơn bước vào. 

“Bẩm vương gia, Hương Chi đã bị xử trượng hình.” 

“Đem vứt ở bãi tha ma!” 

“Dạ!” 

Lục Nhược Tố sợ đến hồn xiêu phách lạc, bò tới ôm lấy chân Lý Cẩm Dạ, giọng run rẩy: “Vương gia, nể tình thiếp đã hầu hạ ngài nhiều năm, xin tha mạng cho thiếp!” 

Lý Cẩm Dạ đứng trên cao nhìn xuống nàng, giọng chậm rãi vang lên: “Ngươi vào vương phủ của ta là do ai sắp đặt, mục đích là gì, ta đều rõ như ban ngày. Giữ ngươi lại, một là vì ta biết ngươi không tự chủ được bản thân, hai là vì ngươi chưa từng làm gì trái với ta.” 

Lục Nhược Tố mắt ngấn lệ nhìn hắn, chẳng dám thốt một lời. 

“Ta vốn là người lạnh lùng, không có nhiều cảm tình, nhưng nếu ngươi an phận thủ thường, vương phủ có thể nuôi ngươi đến già. Đáng tiếc, ngươi lại làm sai hai chuyện. Thứ nhất, xúi giục Tô Vân Mặc tranh sủng với vương phi. Thứ hai, ăn cây táo, rào cây sung.” 

“Vương gia, ta… ta sai rồi!” Lục Nhược Tố run rẩy, cảm giác toàn bộ sức lực đã bị rút sạch: “Cầu xin ngài tha cho ta một con đường sống.” 

Lý Cẩm Dạ hờ hững đá nàng ra xa, lạnh lùng: “Ngươi nghĩ ngươi còn đường sống sao? Dù ta không muốn ngươi chết, người Lục gia có muốn ngươi sống không?” 

Vai Lục Nhược Tố run lên, gương mặt lập tức tái nhợt, đến cả nước mắt cũng quên rơi. 

Chết hay không chết, Lục gia chắc chắn sẽ không tha cho nàng. Điều này, từ ngày nàng bước chân vào vương phủ, nàng đã hiểu rõ. Nhưng nàng không ngờ, ngày này lại đến sớm đến thế. 

“Thật ra ta không phải con ruột của mẫu thân. Thân mẫu của ta chỉ là một nô tỳ, bị chết ngay khi sinh ra ta. Ta lớn lên bên cạnh mẫu thân, được nuôi dưỡng trong nhung lụa, vẻ ngoài huy hoàng, nhưng thực chất, ta chỉ là một quân cờ. Đặt ở đâu, dùng vào việc gì, ta không có quyền quyết định.” 

Lục Nhược Tố lau nước mắt, đôi mắt long lanh nhìn Lý Cẩm Dạ: “Chỉ cần ngài đối xử tốt với ta một chút, hay chỉ cần liếc nhìn ta một lần, ta sẽ không bao giờ làm gì có lỗi với ngài. Ta chờ đợi, ngày qua ngày, đêm qua đêm, chỉ nhận được một màn đêm không có hồi kết. Vương gia, là ngài ép ta.” 

Người xưa nói, “Bình sinh chẳng biết tương tư, biết rồi tương tư lại càng khổ sở”. 

Từ lần đầu tiên nàng gặp người đàn ông này, nàng đã rơi vào lưới tình. Nàng thật lòng yêu hắn, yêu đến cả mạng sống cũng không tiếc. Vậy mà tại sao, ánh mắt hắn lại chưa từng dừng lại trên người nàng? 

Nghe những lời này, Lý Cẩm Dạ lắc đầu, cười nhạt: “Ngươi có biết tại sao ta lại hết lòng như vậy đối với vương phi không?” 

Lục Nhược Tố ngẩn ra. 

“Nàng đối với ta, vốn cũng từng là kẻ cầu mà không được. Theo lý lẽ của ngươi, không có được thì phải hủy diệt, thì ta đã chết trong tay nàng biết bao nhiêu lần rồi?” 

Nói đến đây, môi Lý Cẩm Dạ vẽ nên một nụ cười dịu dàng: “Nàng vì ta, nguyện đi nghìn dặm xa xôi đến Nam Cương. Nàng vì ta, đọc y thư khắp thiên hạ, chỉ mong ta được bình an. Còn ngươi, ngươi đã làm gì vì ta?”  

“Ta…” 

Lý Cẩm Dạ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, chẳng buồn nói thêm lời nào. 

Hắn ở vị trí cao, lăn lộn trong những âm mưu hiểm ác, giành giật sinh mạng từ đống xác chết. Trái tim đã sớm hóa băng giá, vậy mà vẫn có thể được nàng sưởi ấm. Điều này khó đến nhường nào! 

Nàng có oán trách điều gì không? 

Nàng có than trời trách đất không? 

Không, nàng chẳng nói gì, chỉ âm thầm dùng hành động để chứng minh. Làm sao hắn có thể không đáp lại nàng? Sao có thể không hết lòng vì nàng được chứ? 

“Người đâu, tiễn Lục trắc phi về phòng, hầu hạ tử tế, đưa nàng lên đường.” 

“Vương gia… vương gia… a…” Lục Nhược Tố hoảng sợ đến bật khóc thảm thiết: “Vương gia, ta không muốn chết, ta không muốn chết! Vương gia, xin ngài tha cho ta…” 

Lý Cẩm Dạ liếc nhìn nàng lần cuối, rồi xoay người rời đi. 

Ở góc hành lang, Cao Ngọc Uyên đang đứng chờ dưới tán cây. 

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?” 

“Việc đã giải quyết xong rồi chứ?” 

Hai giọng nói vang lên cùng lúc. Lý Cẩm Dạ cười, tiến lên nắm lấy tay nàng: “Xong rồi. Sau này chỉ nói là bệnh mất, Lục gia bên kia cũng đã nhận tin. Hậu sự phiền nàng thu xếp chu toàn.” 

Cao Ngọc Uyên gật đầu: “Mọi thứ đã sẵn sàng. Ban nãy, Tô thế tử phái Đại Khánh mang tin đến, bảo trước khi đi sẽ uống rượu tiễn chàng.” 

“Ta cũng có lời muốn dặn dò hắn. Trương Hư Hoài đã về chưa?” 

“Chưa, vẫn còn ở trong cung.” 

“Ta đến thư phòng trước, hắn về thì cho người báo ta.” 

“Dạ.” Cao Ngọc Uyên ngập ngừng một lát, hỏi: “Ta có thể đi cùng chàng đến Bồ Loại không, Lý Cẩm Dạ?” 

“Không được!” 

Nghe câu trả lời, mắt nàng thoáng u sầu, cúi thấp đầu. 

Lý Cẩm Dạ thấy vẻ mặt ủ rũ của nàng, muốn bật cười nhưng nhịn lại, trầm giọng: “Nàng đi rồi, ai trấn giữ vương phủ?” 

“Không phải còn Tô Trường Sam sao?” 

“Thời hạn nửa năm còn một tháng, nàng bảo hắn trấn kiểu gì?” 

Cao Ngọc Uyên bĩu môi: “Nhưng ta vẫn muốn đi cùng chàng!” 

“Hoàng thượng đồng ý chưa?” 

Một câu nói đâm trúng tim đen. 

Cao Ngọc Uyên im lặng, không nói được gì. Hoàng thượng chắc chắn sẽ không đồng ý. Chỉ khi nàng ở lại kinh thành, mới giữ được chân Lý Cẩm Dạ.