Trương Hư Hoài trở về vương phủ vào lúc chạng vạng.
Vừa bước vào, không cần ai báo, hắn đã giận đùng đùng lao thẳng vào thư phòng.
Ngay sau đó, từ thư phòng vang lên tiếng gầm gừ xen lẫn tiếng đồ đạc bị ném tan tành. Thanh Sơn sợ đến mức chạy vội đi tìm vương phi.
Cao Ngọc Uyên đang chuẩn bị thuốc để Lý Cẩm Dạ mang theo. Nghe xong chỉ bình thản đáp: “Không cần khuyên, cứ để họ tự giải tỏa, qua một lúc sẽ ổn thôi.”
Thanh Sơn thầm nghĩ: “Vương phi đúng là lớn gan thật!”
Cao Ngọc Uyên cười nhạt: “Nếu vương gia ngươi đến Trương thái y còn không đối phó được, thì sau này làm sao đấu lại người Bắc Địch? Coi như luyện tập trước đi.”
Thanh Sơn lần này không dám nói vương phi gan lớn nữa, mà thầm nghĩ: “Vương phi nghĩ xa thật.”
Quả nhiên, chưa đầy nửa canh giờ sau, thư phòng yên lặng trở lại.
Khi Tô Trường Sam đến, mắt Trương Hư Hoài đã đỏ hoe, như vừa trải qua một trận khóc tê tâm liệt phế.
Người luôn thích đùa cợt như Tô Trường Sam, lần này cũng không dám châm chọc. Hắn chỉ vỗ nhẹ vai Trương Hư Hoài, an ủi: “Thôi nào, có khi vài tháng nữa ngươi sẽ được gặp lại nàng đó.”
Trương Hư Hoài đứng bật dậy, giọng đầy tức giận: “Ông đây chỉ mong nàng không phải chịu ấm ức. Gặp hay không gặp, có gì khác biệt đâu? Nhiều năm không thấy nàng, ta cũng sống qua được. Các ngươi là đồ phàm phu tục tử, biết gì mà nói!”
Tô Trường Sam bị mắng ngẩn cả người, đành quay sang nhìn Lý Cẩm Dạ như muốn cầu cứu: “Hắn bị gì vậy? Ăn nhầm thuốc sao mà giống như chó điên, thấy ai cũng cắn!”
Lý Cẩm Dạ nhún vai bất đắc dĩ: “Hắn cắn ngươi cũng nhẹ rồi. Vừa nãy suýt nữa còn động tay động chân với ta.”
“Được lắm!”
Tô Trường Sam lắc đầu, thầm nghĩ từ nay tính khí Trương Hư Hoài chắc ngày càng tệ, cũng may mình đang bị cấm túc, không phải ngày ngày hầu hạ hắn.
Lý Cẩm Dạ nghiêm mặt: “Ngày mốt ta sẽ khởi hành. Ý của hoàng thượng là muốn đưa người về Đại Tân để diện thánh. Đây là chuyện lớn, chúng ta phải bàn kỹ một chút.”
Tô Trường Sam nhìn Trương Hư Hoài với gương mặt đen sì như sắp đổ mưa, dùng khuỷu tay huých nhẹ hắn: “Được rồi, đừng trưng bộ mặt như ta nợ ngươi mấy vạn lượng bạc nữa. Việc đã đến nước này, lời nói trước đây đều vô nghĩa. Làm sao để A Cổ Lệ bình yên thu xếp Hắc Phong Trại mới là điều quan trọng. Ngươi có sức tranh cãi với chúng ta, chẳng bằng nghĩ cách giúp nàng ấy đi.”
Trương Hư Hoài lườm hắn một cái, nhưng vẻ mặt cũng dịu đi phần nào.
*
Ngoài cửa thư phòng.
Cao Ngọc Uyên nhìn ánh nến lập lòe, bảo Giang Phong: “Một lát nữa mang cơm vào thư phòng đi.”
“Vâng.”
“Phía tây nam đã xử lý xong chưa?”
Giang Phong cau mày: “Thưa tiểu thư, đã xử lý xong. Cuối cùng, Lục trắc phi dường như đã nghĩ thông suốt, không còn chống cự.”
Cao Ngọc Uyên thở dài: “Giang Phong, ngươi có thấy ta quá nhẫn tâm không? Ngay cả vương gia ta cũng không khuyên nhủ. Nếu ta nói giúp, có lẽ chàng sẽ tha cho nàng một mạng.”
Giang Phong đáp: “Tiểu thư, giữ lại mạng nàng ta để làm gì? Nàng chết rồi, chết không đối chứng, Lục gia mới yên tâm.”
Cao Ngọc Uyên mỉm cười, nụ cười thoáng chút chua chát: “Ta không nói đến điều đó. Làm nữ nhân, thân như cỏ dại trôi nổi, chẳng thể tự quyết định cuộc đời. Một bước sai, cả đời sai. Sống làm người đàng hoàng thật quá khó.”
Giang Phong cười nhạt: “Nàng ta thì khó cái gì? Khi tiểu thư chịu khổ, nàng đang sống sung sướng ở đâu đó rồi cũng nên.”
Cao Ngọc Uyên ngừng lại, nhìn Giang Phong hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Đợi vương gia rời đi, ngươi bắt tay xử lý mọi chuyện. Hai ngày này tạm ẩn mình đi đã.”
“Tiểu thư, còn đám hạ nhân phía tây nam thì sao?”
“Vương phủ không thể giữ họ được. Đưa hết đến sơn trang.”
“Rõ!”
*
Ba ngày sau, lúc tờ mờ sáng.
Đoàn người của Lý Cẩm Dạ gồm vài ngàn binh mã rời khỏi thành qua cửa bắc. Phúc Vương nhận lệnh hoàng đế đến tiễn. Đây là lần đầu tiên hai anh em gặp mặt kể từ khi bất hòa.
Lý Cẩm Hiên chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, một câu khách sáo cũng không nói nên lời.
Cũng phải thôi.
Trận chiến này, hắn hao tổn vô số tiền bạc, kéo theo Lục hoàng hậu bị liên lụy, bản thân còn mang danh xấu không dung nổi em trai. Còn Lý Cẩm Dạ chẳng tổn thương gân cốt, còn nhổ được cái gai Lục gia cắm trong vương phủ.
So sánh một hồi, hắn quả thực thua thảm hại, đáng giận, cũng đáng hận!
Lý Cẩm Dạ cũng không buồn nói gì.
Dẫu là người gỗ cũng còn chút khí phách, huống hồ hắn hết lần này đến lần khác bày mưu hãm hại hắn, nếu hắn còn tươi cười xưng huynh gọi đệ, thì đúng là không còn cốt khí.
Kẻ tiễn đưa mặt lạnh, người được tiễn mặt cũng lạnh tanh, làm khổ cả đám quan viên đi cùng Phúc Vương.
*
Bề ngoài hòa, trong không hòa, chuyện ấy dễ giải quyết; bề ngoài không hòa, trong càng không hòa, nếu chuyện này đến tai hoàng thượng, thì biết làm sao đây?
Phúc Vương Điện hạ, ngài cười một cái xem nào!
Lý Cẩm Hiên nặn ra một nụ cười gượng gạo, lạnh lùng nói: “Một ly rượu nhạt, chúc Thập Lục đệ lên đường thuận lợi, sớm ngày quay về.”
Lý Cẩm Dạ đáp một tiếng “Ừ”, nhận lấy ly rượu từ tay hắn, mỉm cười: “Hoàng huynh, rượu này không có độc chứ?”
“Ngươi…”
Lý Cẩm Hiên lập tức đỏ bừng mặt, giận đến tím gan.
“Ta đùa thôi, hoàng huynh cần gì phải nổi nóng!”
Lý Cẩm Dạ một hơi uống cạn, vứt ly rượu xuống, chắp tay với những người tiễn mình, rồi phi thân lên ngựa, thẳng lưng mà đi.
Lý Cẩm Hiên nhìn theo bóng lưng hắn, lạnh lùng cười nhạt: “Chúng ta cứ từ từ xem kịch vui đi!”
Ngay lúc đó, một thị vệ thân cận bước tới, cúi đầu nói: “Vương gia, nghe nói ái thiếp Lục thị của An Thân Vương đã bệnh mà qua đời, tang lễ hiện đang được cử hành ở Lục phủ. Người Lục gia muốn hỏi xem vương gia có đến viếng không?”
“Viếng!”
Lý Cẩm Hiên nghiến răng bật ra một chữ.
*
Lục trắc phi qua đời, trong vương phủ trắng phướn giăng cao, Cao Ngọc Uyên đích thân lo liệu tang lễ, tiếp đãi khách viếng.
Người Lục gia, đến tận chạng vạng mới xuất hiện. Dẫu trong lòng ai nấy đều hận đến nghiến răng, nhưng bên ngoài vẫn phải giả vờ đau đớn khôn nguôi.
Theo lý, Lục trắc phi chỉ là một nhánh bên của Lục gia, đáng lẽ Ninh Quốc Công Lục Trưng Bằng không cần đích thân đến viếng. Nhưng vì thân phận trắc phi của thân vương không thấp, ông ta không đến không được.
Lục Trưng Bằng hành lễ xong, trong lòng mắng thầm: “Lý Cẩm Dạ, tên khốn này!”
Ánh mắt tối lạnh liếc về phía Cao Ngọc Uyên.
Cao Ngọc Uyên không khách khí, thản nhiên nhìn thẳng lại, ánh mắt sắc lạnh hơn cả ông ta.
Ánh mắt chạm nhau, Lục Trưng Bằng mỉa mai một tiếng, phất tay áo quay đi.
Cao Ngọc Uyên cố ý nói lớn sau lưng: “Lục trắc phi ơi, Ninh Quốc Công đã đích thân đến tiễn nàng, nàng yên lòng nhắm mắt được rồi!”
Lục Trưng Bằng bước hụt, suýt nữa ngã sấp mặt.
Con mụ điêu ngoa!
Đúng là con mụ điêu ngoa!”
Tang lễ kéo dài ròng rã nửa tháng trời mới kết thúc. Đến ngày thất tuần, Cao Ngọc Uyên thậm chí còn mời hòa thượng từ chùa Diên Cổ đến làm lễ siêu độ ngay trong vương phủ.
Càng tổ chức linh đình, phủ Ninh Quốc Công càng thêm lúng túng. Đến ngày đưa tang, Lục Trưng Bằng dứt khoát viện cớ bệnh, không ló mặt.
Bên này tang sự vừa xong, bên kia Tạ Dịch Vi từ chùa trở về, tắm rửa thay áo, lập tức chuyển đến ở trong vương phủ.
Buổi tối hôm đó, trong bữa ăn, hắn mở miệng xin Cao Ngọc Uyên nhường lại nha hoàn Thanh Nha.
Cao Ngọc Uyên ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”
Tạ Dịch Vi nghĩ một hồi, đáp: “Nha hoàn này thật thà, chu đáo. Ta nhìn thấy việc gì, nàng bèn hiểu ý làm theo, khiến người ta an tâm. Bên ta đúng lúc đang thiếu người như vậy.”
Cao Ngọc Uyên không lập tức đồng ý, chỉ nói sẽ hỏi ý Thanh Nha.
Thanh Nha nghe vậy, quỳ xuống đáp ngay: “Nô tỳ nguyện ý.”
Nhưng Cao Ngọc Uyên lại cau mày. Không phải nàng không tin nha hoàn của mình, mà vì tam thúc sắp cưới Thẩm Ngũ tiểu thư, giờ mà đưa Thanh Nha qua đó, liệu Thẩm Ngũ tiểu thư có nghĩ ngợi gì không?