Trong phủ An Thân Vương.
Cao Ngọc Uyên vừa mới chợp mắt thì bị La ma ma đánh thức. Nàng rửa mặt qua loa, chỉnh trang lại rồi bước ra ngoài. Thanh Sơn tiến lên, thì thầm kể rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Nghe xong, Cao Ngọc Uyên ngồi phịch xuống ghế, hồi lâu không nói nên lời.
La ma ma hốt hoảng, vội bước tới vỗ về nàng: “Tiểu thư đừng giận, vì loại người đó mà tổn thương bản thân thì không đáng chút nào.”
Cao Ngọc Uyên liếc bà, giọng đầy xót xa: “Ma ma à, ta nào phải giận hắn, ta chỉ giận nhị tỷ, sao lại hồ đồ đến thế!”
*
Từ khi Cao Ngọc Uyên xuất giá, Cao phủ trở nên hiu quạnh, chỉ đến dịp lễ Tết mới có chút rôm rả.
Nhưng hôm nay, trong hoa sảnh lại chật kín người, có kẻ đáng đến, có kẻ không đáng đến.
Cao Ngọc Uyên vừa bước vào đã trông thấy Lục Tứ Gia ngồi bệt dưới đất, sự phẫn nộ tích tụ trong lòng khiến nàng chỉ muốn băm vằm hắn ra.
Lý Cẩm Dạ lắc đầu, Cao Ngọc Uyên đành nén cơn giận, bước đến chiếc ghế gỗ lê dưới hàng ghế thứ hai mà ngồi xuống.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng vừa chạm phải ánh nhìn từ Ninh Quốc Công Lục Trưng Bằng. Cao Ngọc Uyên nhếch lên môi, nở nụ cười lạnh lẽo, buông lời châm chọc: “Quốc Công gia quả là dạy được đứa con thật tốt.”
Nếu hỏi Lục Trưng Bằng cả đời này hận ai nhất, thì đó là Cao Ngọc Uyên trước mắt. Tết Nguyên Đán năm ngoái, chỉ vì nàng mà ông ta mất mặt trước hoàng tộc và bá quan. Đến tận bây giờ, ký ức hôm đó vẫn ám ảnh như một cơn ác mộng.
Lục Trưng Bằng bật cười nhạt: “An Thân Vương phi, có câu ‘ruồi không bu vào trứng lành’. Nhị tiểu thư Tạ gia mà cư xử đoan chính, ngay thẳng, thì con trai ta làm sao ép được nàng ấy?”
Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người trong hoa sảnh đều trở nên khó coi, nhất là vợ chồng Tạ đại gia. Cảm giác như vừa bị một cái tát trời giáng xuống mặt.
Gương mặt Cố thị thay đổi liên tục, khi thì xanh, khi thì trắng, lúc lại tím tái, cơn giận bùng lên.
Bà đập mạnh chén trà xuống bàn, quát lớn: “Nếu Quốc Công gia đã nói thế, thì chúng ta không còn gì để nói nữa. Đi, tới phủ Thuận Thiên mà phân xử! Ta đây là một nữ nhân ngu dốt, chẳng biết lý lẽ, chỉ muốn hỏi thử xem từ bao giờ am ni cô lại chứa đàn ông? Hay là đàn ông Lục gia thích chui vào chùa để làm chuyện bại hoại?”
Nghe đến đây, Cao Ngọc Uyên thầm tán thưởng một tiếng. Lời này của Cố thị không chỉ mắng Lục Tứ Gia, mà còn kéo luôn Lục Trưng Bằng vào cuộc.
Sắc mặt Lục Trưng Bằng lúc này không khác gì màu sắc của phòng nhuộm, khó coi đến đáng sợ.
Bên cạnh, phu nhân Ninh Quốc Công thở dài, dịu giọng nói: “Đại phu nhân, sự việc đã đến nước này, chúng ta có lôi chuyện cũ ra cãi vã cũng chẳng ích gì. Chi bằng nghĩ cách xử lý cho tốt chuyện của hai đứa trẻ.”
Ngữ khí của bà ôn hòa, thái độ mềm mỏng khiến Cố thị cũng nguôi ngoai phần nào: “Vậy ý của quý phủ là thế nào?”
Phu nhân Ninh Quốc Công mỉm cười gượng gạo: “Trên đường đến đây, ta và lão gia đã bàn bạc. Chuyện này không phải là điều đáng tự hào, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cả hai nhà. Hay là dĩ hòa vi quý, để mọi chuyện lắng xuống.”
Nghe thế, Cao Ngọc Uyên nhìn sang Lý Cẩm Dạ, ánh mắt ẩn ý: “Người ta đã có tính toán sẵn rồi.”
Lý Cẩm Dạ gật đầu: “Cứ nghe xem họ nói gì.”
Cố thị hỏi tiếp: “Vậy làm sao để dĩ hòa vi quý?”
Phu nhân Ninh Quốc Công nhỏ nhẹ: “Tứ gia đã có thê tử, nên không thể lấy nhị tiểu thư làm chính thất, đành phải tủi thân mà nhận nàng làm quý thiếp. Nhưng xin đại phu nhân yên tâm, những gì làm cho bên ngoài thấy, trong phủ, nàng vẫn được hưởng đãi ngộ như chính thất.”
Cố thị không thể tự quyết, dùng ánh mắt dò hỏi chồng mình.
Tạ đại gia bị bà nhìn đến phát hoảng, không muốn nhận trách nhiệm này nên nhìn sang Lý Cẩm Dạ.
Ai ngờ, Lý Cẩm Dạ chỉ chăm chú uống trà, chẳng thèm tỏ chút ý kiến nào.
Tạ đại gia đành quay sang cầu cứu Cao Ngọc Uyên.
Trong lòng Cao Ngọc Uyên thầm giận dữ: “Ta và Lý Cẩm Dạ ngồi đây để làm chỗ dựa cho đại phòng nhà ngươi, ngươi không mở miệng thì thôi, lại còn không có lấy một chủ kiến. Ngươi làm cha kiểu gì thế hả?”
Cuối cùng, Tạ đại gia quay lại nhìn vợ mình.
Hai vợ chồng trao nhau ánh mắt, đều đọc được trong đó hai chữ: “Đồng ý.”
Một cô gái lỡ mang thai, ngoài việc gả cho người gây ra chuyện, còn có cách nào khác? Huống hồ, so với Tạ phủ, phủ Ninh Quốc Công cao quý hơn nhiều, làm quý thiếp cũng chẳng thiệt thòi cho con bé.
Tạ đại gia ho nhẹ một tiếng, tuyên bố: “Việc đã thế này, đành phải vậy thôi.”
“Khoan đã!” Cao Ngọc Uyên bất ngờ lên tiếng: “Người đâu, mời nhị tiểu thư ra đây.”
Sắc mặt Tạ Đại gia tái đi: “Gọi nàng ra làm gì, chuyện hôn nhân là do phụ mẫu quyết định, nhờ mai mối mà thành.”
“Hôn nhân dù là phụ mẫu quyết, lời mai mối định, nhưng với ta, không có chuyện ấy.” Cao Ngọc Uyên ánh mắt sắc bén, liếc nhìn La ma ma: “Còn không mau đi?”
Lục Trưng Bằng siết chặt bàn tay đặt trên bàn, gân xanh nổi lên.
Cái đồ đàn bà điêu ngoa này, nàng, nàng lại đến gây chuyện nữa rồi!
Chỉ trong chốc lát, Tạ Ngọc Hồ một tay đỡ Bích di nương, một tay dắt theo nha hoàn bước vào. Ánh mắt nàng rơi thẳng xuống người Lục Tứ gia đang quỳ dưới đất, vành mắt dần đỏ lên.
“Nhị tỷ, Lục Tứ gia đã có thê và thiếp. Lục gia muốn đón tỷ vào phủ với danh phận quý thiếp, tỷ có đồng ý không?”
Tạ Ngọc Hồ như hóa đá, không nói, cũng không động. Nàng chỉ ngây ngẩn nhìn Lục Thiên Dục, nước mắt tuôn như mưa.
Nhìn thấy cảnh ấy, Cao Ngọc Uyên làm sao không đoán ra sự khuất tất trong chuyện này. Nàng đẩy nhẹ Tạ Ngọc Hồ, người vẫn đứng bất động: “Nhị tỷ, tỷ nói thật đi, hắn có phải đã lừa tỷ, nói rằng hắn chưa từng thành thân không?”
Tạ Ngọc Hồ gật đầu, đôi môi run rẩy cắn chặt.
Lục Trưng Bằng nghe xong, xông đến trước mặt Lục Thiên Dục, vung chân đạp thẳng một cú: “Nghiệt chướng! Ngươi xem ngươi làm ra chuyện gì đây!”
Cú đá nhắm thẳng vào mặt Lục Thiên Dục, máu mũi lập tức trào ra hai dòng.
Lục Thiên Dục không ngẩng đầu, cũng không lau máu, cả người run lên như chiếc lá cuối thu.
“Thượng bất chính, hạ tắc loạn.” Lý Cẩm Dạ, người im lặng bấy lâu, bỗng lên tiếng: “Lục Quốc Công, ông có biết vì sao con trai ông lại đi lừa gạt một cô nương nhà lành không?”
“Chuyện này… sao ta biết được…” Lục Trưng Bằng gượng gạo đáp.
Lý Cẩm Dạ nở nụ cười nhạt: “Hắn nói, cha có thể ngủ với ni cô, thì con cũng có thể. Cha có thể sinh ra nghiệt chủng, thì con cũng có thể!”
Lời nói ấy như cây gậy đập mạnh xuống đầu Lục Trưng Bằng. Ông ngây ra một lúc, rồi tức đến nỗi cầm lấy chén trà trên bàn ném thẳng vào Lục Thiên Dục.
“Đồ súc sinh! Ta… ta…”
“Hahaha… Hahahaha…”
Lục Thiên Dục ngửa mặt cười lớn. Trên khuôn mặt vương đầy máu hòa lẫn nước trà, trông còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
“Giết ta đi! Có gan thì giết ta đi! Đến đây, nào!”
Hắn vùng vẫy đứng dậy, nắm lấy cổ áo Lục Trưng Bằng, trong mắt đầy tia máu.
“Ta làm vậy là cố ý! Cha có thể c**ng b*c ni cô thì sao ta không thể? Hương vị đó… tuyệt biết bao, sung sướng nhường nào! Dưới mắt Bồ Tát, chiếc áo xám tro ấy… thân thể trắng như tuyết… tuyệt sắc nhân gian, biết bao mỹ miều!”
“Ngươi… ngươi…” Lục Trưng Bằng kinh hoảng, muốn gào lên mấy câu mạnh miệng, nhưng không thốt nổi.
Lục Thiên Dục nắm chặt lấy ông ta, lắc mạnh: “Ta không thể làm được gì với Tiểu Triệu thị, nhưng với nàng ấy, ta làm được! Haha… đúng là tuyệt!”