Những lời nói kia, như tia chớp xé toạc đám mây đen trong đầu Cao Ngọc Uyên. Trong khoảnh khắc, nàng bỗng hiểu vì sao Lục Tứ Gia dù thành thân nhiều năm nhưng vẫn không có con nối dõi.
Thì ra… chỉ trong môi trường chùa chiền, đối diện với người khoác áo ni cô, hắn mới có thể khơi lên cảm giác.
Cao Ngọc Uyên thoáng bối rối, ánh mắt vô thức tìm đến Lý Cẩm Dạ.
Lý Cẩm Dạ đứng dậy, bước đến gần nàng, ghé sát tai thì thầm: “Nghiệt chướng!”
Cao Ngọc Uyên không thốt nên lời.
Lục Trưng Bằng bị chọc giận đến mức đầu óc muốn vỡ tung, chân đạp mạnh vào đứa con trai, khiến Lục Thiên Dục ngã lăn xuống đất.
Lục Thiên Dục bị một cú đá đau điếng, vậy mà lại bật cười điên loạn, đến mức nước mắt cũng trào ra.
Tạ Ngọc Hồ loạng choạng tiến đến bên Lục Thiên Dục, đôi tay run rẩy chạm vào mũi hắn, đầu ngón tay dính một chút máu. Nàng xoay ngón tay, như cười, như không: “Những lời ngươi nói với ta… đều là giả sao, Dục lang?”
Lục Thiên Dục lười biếng liếc nhìn nàng, giọng lạnh lẽo: “Đúng vậy, đều là giả. Ta đùa ngươi thôi, đồ ngốc!”
Tạ Ngọc Hồ như bị ai đó giáng một cú trời giáng. Đôi mắt mơ hồ nhìn quanh, rồi ánh mắt lại quay về phía Lục Thiên Dục. Gương mặt nàng co giật dữ dội, dường như đang đấu tranh kịch liệt.
“Không thể nào… ngươi không phải người như vậy!”
“Ta là như vậy!”
Bộ dạng Lục Thiên Dục nhếch nhác, nhưng ánh mắt lại tràn ngập vẻ thương hại nhìn nàng: “Nếu không lừa ngươi, không dỗ ngươi, thì làm sao ta có thể chiếm được ngươi, làm sao khiến ngươi ở dưới thân ta mà khóc mà cười…”
“Chát!”
Một cái tát giáng xuống, mạnh đến nỗi lòng bàn tay Tạ Ngọc Hồ nóng rát, nhưng nàng không hề cảm thấy đau. Thứ nàng cảm nhận được chỉ là một khoảng trống vô tận trong lòng. Có thứ gì đó tuôn ra không ngừng, cuốn theo tất cả niềm đau xót.
Hai mươi năm sống trên đời, nàng vì đích mẫu mà phải nhẫn nhịn, quỵ lụy. Bà bảo nàng đi hướng Đông, nàng tuyệt không dám nhìn về Tây. Ngay cả người mẹ ruột, nàng cũng cam tâm quên lãng.
Nàng ngỡ rằng ngoan ngoãn sẽ đổi được một tiền đồ tốt đẹp. Nhưng không, cuối cùng nàng chỉ là một công cụ để Tạ gia trèo cao. Họ ép nàng gả vào Diệp gia.
Khi Diệp gia sụp đổ, họ lại sợ liên lụy, ép nàng xuất gia. Bốn năm trời, hơn một nghìn bốn trăm ngày đêm, thanh đăng cổ Phật. Ai biết nàng đã vượt qua thế nào?
Ông trời thương xót, để nàng gặp được Lục Thiên Dục.
Người đàn ông anh tuấn, dịu dàng với đôi mắt khiến người ta trầm mê ấy. Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, đã khiến trái tim xao động không thôi, giống như ngọn lửa thiêu đốt toàn thân.
Nàng bất chấp lễ nghi, đạo đức, cả giáo huấn khuê phòng. Cả trái tim đều dành trọn cho hắn, thậm chí nguyện chết vì hắn.
Nhưng tất cả… lại là giả dối!
Tạ Ngọc Hồ mở miệng, phun ra một ngụm máu tươi, máu bắn thẳng vào mặt Lục Thiên Dục.
“Ngọc Hồ!”
Tình mẫu tử tương thông, Bích di nương lao đến ôm lấy nàng, nhưng Tạ Ngọc Hồ lại đẩy bà ra. Ánh mắt nàng chằm chằm nhìn Lục Thiên Dục, chút huyết sắc cuối cùng trên gương mặt như dồn cả vào đôi mắt đỏ ngầu.
Hai mươi năm khổ đau, bất công, giờ phút này đều hóa thành những mảnh vụn nhạt nhòa, rơi vào lời nguyền “số mệnh ta chẳng ra gì”.
Số mệnh ta chẳng ra gì!
Tạ Ngọc Hồ quỳ sụp trước mặt Cao Ngọc Uyên, đôi môi nhuốm máu, chữ thốt ra từng: “Tam muội, để bọn họ đi đi. Ta không gả. Dù chết cũng không gả!”
Cao Ngọc Uyên chưa kịp đáp, Tạ đại gia đã nhảy ra quát: “Làm sao không lấy được? Ngươi không lấy thì đứa bé trong bụng tính sao? Tạ gia chúng ta không chịu được nỗi nhục đó!”
Phu nhân Ninh Quốc Công cũng bước đến khuyên nhủ: “Nhị tiểu thư, lấy chồng là để có cơm ăn áo mặc. Lục gia phú quý như thế, ngươi lại có con cái bên mình, hà tất phải để tâm đến chuyện tình cảm thật giả?”
“Không lấy cũng được, nhưng đứa bé trong bụng phải để lại cho ta. Đây là huyết mạch của Lục gia.” Lục Trưng Bằng cất lời.
Nghe thấy câu đó, Cao Ngọc Uyên lập tức nhấc chén trà bên cạnh, ném thẳng xuống chân Lục Trưng Bằng: “Ngài thật uy phong quá, định coi Phủ An Thân Vương chúng ta là cỏ rác sao?”
“Mụ…!” Hai chữ “mụ đàn bà” đã đến miệng nhưng Lục Trưng Bằng nuốt lại, không dám nói tiếp.
Cao Ngọc Uyên nhìn xoáy sâu vào Tạ Ngọc Hồ: “Tỷ thực sự không gả?”
“Thực sự không gả!” Tạ Ngọc Hồ vừa khóc vừa trả lời.
“Đứa trẻ trong bụng tính sao đây?”
“Một bát thuốc phá thai uống vào, đỡ để nó sinh ra chịu khổ!”
“Quyết định chắc chắn rồi chứ?”
“Tam muội, ta thề không quay đầu.”
Cao Ngọc Uyên gật đầu, ánh mắt ngước lên nhìn về phía Tạ đại gia, giọng nàng lạnh lẽo: “Tạ gia không thể chịu mất mặt, nhưng Cao Ngọc Uyên ta thì chịu được. Từ hôm nay, xem như gia đình ngươi chưa từng có đứa con gái này. Mời đi cho, Tạ đại Gia!”
Những lời nói ấy mang theo sự thờ ơ lạnh nhạt, vẻ khinh bỉ từ trên cao nhìn xuống, và một khí phách không chút e dè.
Tạ đại gia nghe xong, giận đến mức lông mày dựng ngược. Cái thứ nghiệt chướng làm mất mặt dòng họ này, ai thèm quản chứ! Nếu phủ An Thân Vương muốn nhận, thì cứ mang đi!
Ông không nói thêm lời nào, vung tay áo rời đi trong cơn tức giận.
“Đại gia… A Uyên… chuyện này…” Cố Thị đứng giữa, muốn cản cũng không được, không cản cũng không xong, vội bật khóc: “Ngọc Hồ, cha con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, con làm vậy…”
“Đại phu nhân, xin hãy để ta được sống!” Gương mặt trắng bệch của Tạ Ngọc Hồ chìm đắm trong nước mắt, run rẩy cầu xin.
Bích di nương ngã nhào, vội quỳ xuống trước mặt Cố Thị: “Đại phu nhân, xin người đừng ép đứa trẻ này nữa… Đừng ép nó nữa… Cuộc hôn nhân này, không thể gả, chết cũng không thể gả!”
Cố Thị nhìn Bích di nương nước mắt lăn dài, dập đầu lộp cộp, cảm giác như huyệt thái dương giật thon thót, đến nửa lời cũng không thốt nên.
Cao Ngọc Uyên thở dài, đôi mắt nhắm hờ rồi mở ra lần nữa, giọng trầm xuống: “Đại phu nhân cũng đi đi. Từ nay về sau, nương con họ để Cao Ngọc Uyên ta nuôi. Từ đây, không còn liên quan đến Tạ gia nữa.”
“A Uyên?”
“Người đâu, tiễn khách!”
Cố Thị còn định nói thêm, nhưng ánh mắt lạnh băng của Lý Cẩm Dạ đã quét tới, khiến bà rùng mình, cả người run lẩy bẩy.
Thôi, thôi, thôi!
Cha ruột còn không quản, một người mẹ kế như bà sao phải vì chuyện này mà đối đầu với phủ An Thân Vương? Mối quan hệ này, bà còn muốn giữ lại để lo liệu cho con cháu sau này!
Cố Thị vừa rời đi, Lục Trưng Bằng bèn nhếch mép cười nhạt: “An Thân Vương phi, nếu nhị tiểu thư Tạ gia đã không muốn gả, cũng không muốn giữ lại đứa trẻ, thì chuyện này với phủ Ninh Quốc Công không còn gì để bàn nữa.”
Phu nhân Ninh Quốc Công làm ra vẻ tiếc nuối, than thở: “Chúng ta cũng chỉ mong con bé bước chân vào cửa thôi. Nhưng đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh… Haiz, người muốn đánh, kẻ muốn chịu, chúng ta làm phụ mẫu sao có thể cưỡng cầu?”
Cao Ngọc Uyên nghe hai vợ chồng họ kẻ tung người hứng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ghê tởm. Ngay lúc ấy, Lý Cẩm Dạ bước lên một bước, nhíu mày: “Chuyện của nhị tiểu thư, tất nhiên không liên quan gì nhiều tới quý phủ. Nhưng món nợ phong lưu của Lục Tứ Gia, thì vẫn phải tính toán rõ ràng.”
Dứt lời, Lục Thiên Dục nằm trên đất lập tức ngẩng đầu, như gặp phải đại địch.
Lý Cẩm Dạ nhìn hắn từ trên cao, giọng lạnh nhạt: “Lục Tứ Gia, ta không quan tâm ngươi và Ninh Quốc Công có ân oán gì, báo thù ông ấy cũng được, làm ông ấy khó chịu cũng được, nhị tiểu thư có thể tha cho ngươi, nhưng bổn vương thì không.”