Tạ Dịch Vi khựng lại một lúc, giọng khàn khàn: “Đưa ta xem thử.”
“Dạ!”
Bộ hỷ phục được mang tới. Vừa nhìn, Tạ Dịch Vi không kìm được mà hít sâu một hơi.
Hắn không phải người chưa từng thấy hỷ phục. Trước đó, đã thử qua bộ hỷ phục đặt may, nhưng bộ này…
Thanh Nha từ tốn giúp Tam gia mặc thử từng lớp: “Tam gia, ngài xem, những chiếc nút tròn này đều do thợ thêu trong cung làm ra, cả kinh thành cũng chỉ có Cẩm Y Phường mới tạo ra được bộ áo tinh xảo như thế. Giá cả cao cũng đúng thôi, quả là tiền nào của nấy.”
Thanh Nha càng nói, sắc mặt Tạ Dịch Vi càng kỳ lạ.
Đến khi lớp áo cuối cùng được mặc chỉnh tề, mặt hắn đã tối sầm như một than, vậy mà Thanh Nha chẳng nhận ra, vẫn còn trầm trồ: “Tam gia, bộ áo này vừa khít luôn! Thêm một phân thì béo, bớt một phân thì gầy, thật hoàn hảo.”
Quả thật đúng vậy.
Bộ áo này vừa vặn đến mức chính Tạ Dịch Vi cũng không thể tin nổi.
Từ cổ áo, đường vai, độ dài tay áo, cho đến độ rộng của thân áo, vòng eo, cả lớp lót bên trong… không có chỗ nào không vừa vặn, không có chỗ nào không khéo léo.
Nhất là khi hắn đi đôi hài đế dày dành cho tân lang, dáng người cao ráo, khí khái uy nghi lại thêm vài phần phong lưu tuấn tú.
Nhìn mình trong gương đồng, đầu óc Tạ Dịch Vi như bùng nổ, tựa một chùm pháo hoa rực sáng.
Hắn nhớ lại những năm tháng còn thân thiết với người kia, thường cùng uống rượu.
Uống đến say mèm, cả hai chẳng buồn về, cứ thế nằm chung một giường mà ngủ. Đôi khi nửa đêm khát nước tỉnh dậy, lại thấy tay chân người kia đè lên người mình.
Không hiểu sao, hắn có thể nhớ kỹ dáng người mình đến mức không sai một chút.
Ánh sáng vụn vỡ từ pháo hoa tan biến, Tạ Dịch Vi ngồi phịch xuống ghế, tay ôm đầu, mãi chẳng thốt được lời nào.
Thanh Nha thấy vậy, vội đỡ hắn dậy: “Tam gia, bộ hỷ phục này không thể ngồi lâu được, ngồi thêm một lát sẽ nhăn mất. Mau cởi ra để ta là lại. Ngày mai mặc bộ này chắc chắn đẹp hơn bộ trước nhiều!”
Tạ Dịch Vi mơ mơ hồ hồ chẳng nghe rõ lời Thanh Nha. Trong đầu chợt hiện lên một chuyện cũ.
Có lần uống rượu say, hắn kể về năm tháng ở phủ Dương Châu, nói rằng vì muốn tẩm bổ cho Hàn lão tiên sinh, hắn từng nửa đêm không biết xấu hổ mà đi trộm gà nhà người ta.
Hắn ngồi rình suốt đêm, loay hoay mãi cũng trộm được một con. Không có tiền thuê người làm thịt, đành tự tay giết.
Kết quả, bận rộn cả buổi sáng, con gà chỉ bị vặt mất nửa bộ lông, vẫn sống khỏe mạnh, còn hắn thì bị mổ đến mặt mũi, tay chân đầy máu. Quả thật đúng như câu: “Trăm điều vô dụng là thư sinh!”
Nghe xong, Tô Trường Sam chỉ thở dài một tiếng: “Khổ cho huynh rồi. Nếu sau này chúng ta rơi vào bước đường cùng, ta cũng sẽ vì huynh mà đi trộm gà.”
Hắn cười đáp: “Trộm gà không khó, cái khó là giết gà. Có giỏi thì ngươi giết một con cho ta xem!”
Tô Trường Sam liếc hắn một cái, phe phẩy quạt: “Bước đầu tiên là khó nhất. Đi được bước đó rồi, thì còn sợ gì việc giết gà nữa?”
Khi ấy, hắn chỉ hiểu theo nghĩa đen. Bây giờ nghĩ lại, mới ngộ ra tầng ý nghĩa thứ hai trong câu nói đó, chẳng những giết gà, mà đến giết người vì hắn, người kia cũng sẵn lòng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt vốn mông lung của Tạ Dịch Vi dần trở nên có thần. Hắn nghiêng đầu, nhìn ra ngoài: “Yến tiệc tối nay, thêm một món.”
Thanh Nha ngoài phòng hỏi vọng vào: “Món gì vậy?”
“Lạc rang giòn.”
“Tam gia, món này… có phải hơi tầm thường không?”
“Không tầm thường, cứ chuẩn bị đi!”
Hắn uống rượu, rất ít ăn món gì. Một đĩa lạc rang giòn nhấm nháp cả buổi tối, coi như đáp lại một bộ hỷ phục. Tính tới tính lui, vẫn là hắn lời hơn.
*
Đêm buông xuống, cả Tạ phủ rực rỡ đèn lồng đỏ.
Tô Trường Sam mặc bộ áo cũ bước vào, dọc đường đi thấy mặt mày gia nhân ai nấy đều hớn hở, bước chân phấn chấn.
Hắn liếc nhìn, thấy khóe môi mình bất giác cong lên, thầm nghĩ: “Dù thế nào cũng phải cho chủ nhà vài phần mặt mũi, không thể trưng bộ mặt lạnh nhạt này mãi được.”
Tiệc rượu bày trong phòng ấm, mọi người đã đến đông đủ, hắn là người đến sau cùng.
Tô Trường Sam áy náy chắp tay thi lễ với Tạ Dịch Vi: “Thật thất lễ với Tam gia, ta đến muộn.”
Tạ Dịch Vi mỉm cười: “Thế tử gia đến là ta vui rồi.”
Trong lúc hầu gái dọn món, Lý Cẩm Dạ và Trương Hư Hoài rút mấy tờ ngân phiếu từ trong áo ra, đặt cạnh Tô Trường Sam.
Tô Trường Sam chẳng buồn nhìn, thản nhiên cất vào.
Cao Ngọc Uyên tò mò: “Đây là gì vậy?”
Lý Cẩm Dạ cười đáp: “Mai là sinh nhật hắn, đây là quà mừng.”
“Người này chẳng thích gì ngoài bạc. Quà sinh nhật năm nào cũng chỉ nhận bạc, bao nhiêu năm vẫn không đổi.” Trương Hư Hoài chọc hắn: “Ngươi nói xem, ngươi có tầm thường không chứ!”
“Tầm thường mới là tao nhã.” Tô Trường Sam mân mê miệng chén rượu.
Cao Ngọc Uyên vội hỏi: “Này, phần của ta, chàng đưa cho hắn chưa?”
*
Lý Cẩm Dạ trấn an: “Đã gửi rồi, năm ngoái là gấp đôi. Năm nay Hư Hoài thành thân, tất nhiên cũng phải gấp đôi.”
Trương Hư Hoài vốn nổi tiếng là kẻ keo kiệt, mỗi năm gửi ngân phiếu xong luôn phải than vãn vài câu. Nhưng năm nay, lại chẳng nói gì, chỉ cười cười.
Thành thân rồi, quả nhiên thay đổi cả tính tình.
Tô Trường Sam cười, đôi mày dài như lưỡi kiếm kéo về tận chân tóc: “Tam gia, thất lễ rồi, lần này ta giành phần chủ nhà!”
Tạ Dịch Vi lặng người, nửa ngày mới nói: “Không biết ngày mai là sinh nhật của ngài, ta chưa chuẩn bị gì cả.”
“Giờ chuẩn bị vẫn còn kịp mà!” Tô Trường Sam phe phẩy quạt, thuận miệng đáp.
“Tam thúc không cần chuẩn bị, trên người thúc chẳng phải đã có thứ tốt rồi sao!” Cao Ngọc Uyên mỉm cười: “Chiếc ngọc hồ lô đó tặng người ta là vừa khéo, thúc cứ đưa cho ngài ấy đi.”
Tạ Dịch Vi nhìn cô cháu gái hồn nhiên chẳng hay biết gì, trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Trước bao ánh mắt đang đổ dồn, hắn đành tháo món đồ treo bên hông xuống.
Món đồ treo ấy là một cặp ngọc hồ lô, vốn là phần ngọc dư lại, thợ khắc ngọc của Cao gia rảnh rỗi nên tiện tay tạo ra. Khi ấy, họ đưa cho Cao Ngọc Uyên chơi đùa.
Cao Ngọc Uyên chê hồ lô nghe giống chữ “hồ đồ”, bèn thuận tay đưa luôn cho hắn. Tạ Dịch Vi từ đó đến nay vẫn mang bên mình.
Giờ tháo chiếc hồ lô xuống, đưa về phía Tô Trường Sam: “Thế tử gia, chẳng đáng giá gì, chỉ là món đồ chơi, cứ cầm lấy.”
Tô Trường Sam không nhận, chỉ yên lặng nhìn Tạ Dịch Vi. Trong đôi mắt ấy, tựa như dòng nước sâu lặng.
Một lát sau, hắn nhấc tay, chọn lấy một chiếc: “Tam gia giữ lại một cái đi, xem như kỷ niệm.”
Lời vừa dứt, cả ba người trên bàn đều biến sắc, chỉ riêng Cao Ngọc Uyên cười nói: “Cũng phải, chẳng lẽ để thế tử gia độc chiếm hết cái ‘hồ đồ’ này sao!”
Tô Trường Sam hơi nheo mắt, cười đáp: “Bảo sao Tam gia ngốc thế, hóa ra là mang theo cái hồ lô này.”
Tạ Dịch Vi nghe ra hàm ý trong lời nói, bèn nghiến răng: “Theo ta, thế tử gia nên trả lại cái hồ lô này, kẻo cũng nhiễm phải cái ngốc ấy.”
“Ngốc mới có phúc!” Tô Trường Sam nâng chén rượu, mỉm cười: “Tam gia, chúc hoa đẹp trăng tròn.”
Tạ Dịch Vi hít sâu một hơi, đáp lại: “Thế tử gia, ngày hoa đẹp trăng tròn của ngài cũng chẳng còn xa. Chúc ngài trước.”
Tô Trường Sam uống cạn chén rượu. Bàn tay đang cầm ngọc hồ lô hạ thấp xuống, gần như run lên.
Đúng lúc này, Lý Cẩm Dạ lên tiếng: “Bắc Địch vừa truyền tin, A Cổ Lệ lại thu phục thêm hai bộ lạc. Dì ấy gửi thư nói lương thực và ngân lượng đều đang thiếu thốn.”
Trương Hư Hoài lập tức hỏi dồn: “Vậy phải làm sao bây giờ?”