“Vương gia!” Tạ Ngọc Hồ mắt ngấn lệ, giọng run rẩy: “Là lỗi của ta, ta tự hạ tiện, chuyện này không liên quan gì đến hắn. Hãy để hắn đi đi.”
“Nhị tiểu thư?”
Lý Cẩm Dạ ngỡ ngàng nhìn nàng, không tin vào tai mình: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Nếu thả hắn rời khỏi cửa phủ này, sau này muốn tìm hắn, chúng ta sẽ không có lý để đứng vững nữa.
Tạ Ngọc Hồ loạng choạng đứng lên, ánh mắt như xuyên thấu La ma ma: “Cầu xin ma ma đưa ta một cây kéo.”
“Cô nương định làm gì đây?”
La ma ma không dám tự ý, chỉ biết nhìn về phía Cao Ngọc Uyên.
Cao Ngọc Uyên gật đầu, La ma ma mới lục tìm trong giỏ đồ khâu một cây kéo, run rẩy đưa cho nàng.
Tạ Ngọc Hồ cầm lấy kéo, vuốt nhẹ mái tóc dài của mình rồi không chút do dự, cắt phăng đi.
“Con gái ơi!” Bích di nương thất thần, thân mình lảo đảo, òa khóc nghẹn ngào.
Tạ Ngọc Hồ siết chặt mái tóc vừa cắt, ném thẳng vào mặt Lục Thiên Dục: “Trần duyên đã đoạn, đến rồi đi, không thể truy cầu. Lục Thiên Dục, ngươi nhớ cho kỹ, từ nay về sau, trên đời không còn Tạ Ngọc Hồ nữa, nàng đã chết dưới tay ngươi rồi!”
*
Cơn hỗn loạn kết thúc, Cao Ngọc Uyên cảm giác như mình vừa dạo một vòng qua cõi trần ai, toàn thân rã rời đến mức ngón tay cũng chẳng buồn nhấc lên.
Nàng được Lý Cẩm Dạ cõng về phòng, vừa đặt mình xuống giường đã ngủ mê mệt, chẳng biết trời đất là gì. Đến khi tỉnh dậy, trời đã sang rằm tháng tám.
La ma ma vào báo: “Nhị tiểu thư đêm qua đã xuống tóc quy y, cầu xin Giang Đình cho phép dựng một viện nhỏ thanh tịnh trong Cao phủ để tu hành.”
Cao Ngọc Uyên thở dài: “Đời người như biển khổ mênh mông, chỉ cách bờ bên kia một sợi chỉ mong manh mà thôi.”
“Nhưng còn một chuyện nữa, mong tiểu thư chuẩn bị tinh thần.”
“Chuyện gì?”
“Nàng không chịu uống thuốc phá thai.”
Cao Ngọc Uyên sững sờ, thất thanh hỏi: “Vì sao?”
La ma ma đáp: “Nhị tiểu thư nói đời này nàng đã tạo quá nhiều tội nghiệt, nếu còn sát sinh sẽ rơi xuống tầng thứ mười tám của địa ngục, mãi mãi không thể siêu sinh.”
“Đúng là hồ đồ!”
Cao Ngọc Uyên cắn môi, không biết nên nói gì.
Đứa trẻ này giữ lại để làm gì? Để lớn lên thành một người như Lục Thiên Dục sao?
“Ngươi khuyên nhủ thế nào rồi?”
“Tiểu thư, ai cũng khuyên nhủ cả. Ngay cả Bích di nương cũng khuyên đến khản cả giọng, nhưng nàng vẫn không nghe.”
La ma ma ngập ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Thật ra lão nô nghĩ, nhị tiểu thư vẫn còn tình cảm với Lục Tứ gia, muốn giữ lại một chút kỷ niệm.”
Cao Ngọc Uyên nghe vậy chỉ lắc đầu: “Đây không phải là giữ kỷ niệm, mà là giữ lấy một món nợ oan nghiệt.”
“Tiểu thư, vậy có cần lén bỏ thuốc phá thai vào đồ ăn của nàng không?”
“Ma ma!”
Cao Ngọc Uyên lớn tiếng ngắt lời: “Tuyệt đối không được làm thế! Như vậy sẽ g**t ch*t tỷ ấy. Thôi, cứ để mặc tỷ ấy đi. Thêm một đôi đũa, ta chẳng phải nuôi không nổi.”
La ma ma nhỏ giọng thưa: “Ôn lang trung đã khám cho nàng, thai đã hơn bốn tháng, chỉ năm tháng nữa là sinh. Nếu thật sự muốn giữ lại, trong phủ phải chuẩn bị trước, còn phải giấu chuyện này khỏi người bên Lục gia.”
Nghe nhắc đến Lục gia, đầu Cao Ngọc Uyên như muốn nổ tung: “Ma ma, ngươi vẫn nên đi thêm một chuyến nữa, cố gắng khuyên nhủ lần cuối.”
“Dạ, tiểu thư.”
“Tiện thể mang thêm chút đồ ăn cho họ. Bảo Giang Phong chú ý hơn, cử thêm vài nha hoàn chăm sóc nhị tiểu thư, không để nàng cô đơn một mình.”
“Xin tiểu thư yên tâm!”
“Ma ma, đợi đã. Lục Thiên Dục sau khi trở về phủ thế nào rồi?”
“Nghe nói bị cha hắn đánh một trận, đến mức không bò dậy nổi.”
“Đánh chết càng tốt!” Cao Ngọc Uyên nghiến răng, giận đến mức mặt đỏ bừng.
*
Tối Trung thu, vì chuyện của Tạ Ngọc Hồ, tâm trạng Cao Ngọc Uyên ủ rũ, đến cả hứng ngắm trăng cũng không còn.
Lý Cẩm Dạ thấy vậy bèn ra hiệu cho Trương Hư Hoài và Tạ Dịch Vi.
Nhưng Trương Hư Hoài lại nhìn về phía về vầng trăng sáng, lòng tự hỏi người trong mộng của mình liệu có đang cùng ngắm ánh trăng nơi ngàn dặm xa xôi không. Tạ Dịch Vi thì bực dọc vì Cao Ngọc Uyên dễ dãi với Tạ Ngọc Hồ, nên chẳng muốn khuyên giải thêm.
Đêm đoàn viên cứ thế mà kết thúc trong vội vã.
Khi màn đêm buông xuống, Lý Cẩm Dạ kéo Cao Ngọc Uyên nằm dưới thân mình, từng cử chỉ đều dịu dàng đến tận cùng…
Hắn có đủ cách để dỗ dành người khác, nhưng với A Uyên, những cách ấy đều thừa thãi. Một đêm cuồng nhiệt là đủ.
Cao Ngọc Uyên đến giữa chừng mới nhận ra, đêm nay Lý Cẩm Dạ khác hẳn ngày thường. Đến lúc này, nàng mới mơ hồ nhận ra mình đã lạnh nhạt với hắn nhiều ngày rồi.
Mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình;
Mỗi nhà đều có những khó khăn riêng!
Đời người, ai nấy đều có số mệnh cả!
Cao Ngọc Uyên nghĩ đến đây, cố kìm lại dòng lệ nơi khóe mắt, chủ động hôn lên môi hắn…
Trung Thu vừa qua, ngày tháng trôi vùn vụt. Chẳng mấy chốc đã đến ngày Tạ Tam gia thành thân. Nhờ hỷ sự mà phủ vương gia vốn u ám nay bỗng chốc rộn ràng hẳn lên.
Giang Phong, La ma ma và đám nha hoàn lớn đều sang phủ bên kia giúp đỡ. Ngay cả Tào Minh Cương và Phương Triệu Dương cũng bị Tam gia gọi đến phụ trách việc chính. Lý Cẩm Dạ bèn đùa với Cao Ngọc Uyên rằng, giờ thì vương phủ chỉ còn mỗi hai vợ chồng họ.
Cao Ngọc Uyên hiểu rõ hắn đang ghen vì nàng quan tâm Tam thúc quá nhiều, bèn mỉm cười: “Ta với Tam thúc, nhìn thì như chú cháu, nhưng nếu nói thẳng ra thì ta mới là người lớn hơn. Giờ thúc ấy đã thành gia lập thất, ta cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhõm, cũng coi như có thể buông bỏ rồi.”
Lý Cẩm Dạ bóp nhẹ má nàng, bật cười: “Câu này, chỉ có nàng mới nói ra được, thật không biết xấu hổ.”
Cao Ngọc Uyên nghe vậy, bèn luồn bàn tay nhỏ vào trong áo hắn: “Ở trước mặt chàng, ta cần mặt mũi làm gì?”
Lời vừa dứt, cả người nàng đã bị Lý Cẩm Dạ ném lên giường…
*
Thần Cơ Doanh.
Tô Trường Sam nằm trên ghế mây, tay phe phẩy chiếc quạt xếp, ngước nhìn vầng trăng tròn trên cao, ánh mắt thâm trầm khó đoán.
Đại Khánh bước tới gọi: “Gia?”
“Chuyện gì?”
“Là thư của Tạ Tam gia.”
Tim Tô Trường Sam đập hẫng một nhịp, nhưng vẫn không nhúc nhích, ánh mắt dõi theo vài con dơi bay ngang qua bầu trời đêm, cố nén những cảm xúc sâu thẳm trong lòng xuống.
“Ngươi đọc thay ta đi.”
Đại Khánh mở thư ra, tiến đến gần đèn lồng đọc lướt vài dòng, rồi nuốt khan một cái: “Gia, Tam gia hẹn ngài ngày hai mươi ba đến phủ uống rượu.”
“Ồ, rượu mừng tân hôn à?” Tô Trường Sam nhướn mày, giọng nói pha chút chế nhạo: “Hắn muốn ta mừng cho chuyện gì đây?”
Đại Khánh không dám nói thêm, chỉ gấp thư lại, đặt vào phong bì.
Tô Trường Sam ngồi dậy, hỏi: “Hắn mời những ai?”
“Bẩm gia, tiểu nhân nghe ngóng được, chỉ mời bốn người: ngài, phu thê vương gia, và Trương thái y.”
Tô Trường Sam im lặng hồi lâu.
Đại Khánh liếc nhìn Nhị Khánh đứng xa xa, rồi nói tiếp: “Cũng sắp đến sinh nhật của gia, trong phủ sớm đã gửi thư mời ngài về. Một năm một lần, lão gia nói lần này sẽ tổ chức thật lớn, còn mời cả gánh hát về nhà.”
Tô Trường Sam gấp quạt lại, lạnh nhạt nói: “Vậy thì về thôi.”
“Dạ!”
“Khoan đã!”
“Gia?”
“Thứ ta đặt làm, đã xong chưa?”
“Bẩm gia, đã xong cả rồi, chỉ chờ ngài về kinh lấy thôi!”
Tô Trường Sam hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Không cần ta đi lấy nữa, bảo người mang tặng Tam gia đi.”
“Gia?” Sắc mặt Đại Khánh thay đổi.
Tô Trường Sam dùng cán quạt gõ nhẹ vào đầu hắn: “Đừng có giật mình thế, chỉ là một bộ hỷ phục mà thôi.”
*
Ngày mai là đại hôn.
Tạ Dịch Vi sáng sớm đã xin nghỉ ở Hộ bộ, trở về phủ.
Thanh Nha chạy đến đón, vừa giúp hắn thay triều phục, vừa báo tin: “Tam gia, thế tử gia nhờ người mang đến một bộ hỷ phục. Nô tỳ thấy nó đẹp hơn hẳn bộ mà chúng ta chuẩn bị, Tam gia thử xem sao?”