Đúng lúc ấy, vài kẻ áo đen lao vào đám nữ quyến, khiến tiếng thét chói tai vang lên không ngớt.
Lý Cẩm Dạ như muốn tìm chết, liều mình lao tới. Một cú đá khiến thanh kiếm của một kẻ áo đen rơi xuống, rồi hắn nhanh chóng cúi người nhặt lấy thanh kiếm, xoay cổ tay chặn ngang trước ngực, dùng một bước trượt nhẹ nhàng lướt đến bên Cao Ngọc Uyên, kéo nàng ra sau lưng.
Tất cả động tác diễn ra trong một hơi, dứt khoát và mượt mà!
Kẻ áo đen rút một con dao găm ra, không chút do dự mà đâm tới, mục tiêu là Hoài Khánh.
Cổ tay Lý Cẩm Dạ run lên, thanh kiếm vung lên khi mũi dao chỉ còn cách cổ Hoài Khánh vài tấc.
Cánh tay bị chém đứt, con dao rơi xuống.
Máu phun đầy mặt Hoài Khánh. Nàng quay đầu, ngơ ngác nhìn Lý Cẩm Dạ một cái, rồi thân hình mềm nhũn, ngã xuống bất tỉnh.
Lúc này, đội Cấm vệ quân sau một thoáng hỗn loạn đã lấy lại tinh thần, rút kiếm giao chiến với đám áo đen.
Nghe tiếng động từ dưới chân núi, các đội Cấm vệ khác vội chạy lên hỗ trợ.
Kẻ địch ít, ta đông, tình hình nhanh chóng được kiểm soát.
Lý Cẩm Dạ kéo Cao Ngọc Uyên lùi về phía sau một gốc cây, ánh mắt nhìn ra trận chiến, sắc mặt bỗng tái mét. Tô Trường Sam và Tạ Dịch Vi biến mất, chỉ còn Trương Hư Hoài đứng ôm một tảng đá lớn, cố gắng rướn cổ nhìn xuống chân núi.
Tim Lý Cẩm Dạ như thắt lại, một tay nắm cổ áo Cao Ngọc Uyên, tung người bay tới chỗ tảng đá, tay còn lại nhấc bổng Trương Hư Hoài.
“Bọn họ đâu?”
Trương Hư Hoài mặt cắt không còn giọt máu, thần kinh như co giật, giọng run rẩy: “Họ… hình như rơi xuống rồi.”
“Cái gì?”
Lý Cẩm Dạ cảm thấy trời đất như sụp đổ. Quay lại nhìn Cao Ngọc Uyên, thấy đôi môi nàng đã trắng bệch vì kinh hãi.
*
Một lễ tế trời long trọng đã biến thành một cuộc đồ sát đẫm máu.
Mười tám kẻ áo đen, mười bảy tên bị chém đầu. Kẻ cuối cùng, khi bị bắt đã cắn vỡ viên thuốc độc trong miệng, chết ngay tại chỗ.
Đám quý tộc của Đại Tân, vài người bị thương, số còn lại sợ hãi đến hoảng loạn. Thế tử Tô Trường Sam và Tạ Dịch Vi rơi xuống vực, không rõ tung tích.
Không ai biết họ rơi thế nào. Chỉ biết trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả Trương Hư Hoài ở gần nhất cũng chỉ thấy bóng dáng hai người chớp nhoáng lao xuống.
Ngay lập tức, đội Cấm vệ quân huy động lực lượng, buộc dây thừng quanh người, lần theo vách núi tìm kiếm từng tấc đất.
Quân lính phủ An Thân Vương và Thế tử phủ cũng chia nhau tới chân núi, lục soát kỹ lưỡng.
Mắt Cao Ngọc Uyên đỏ hoe, như con thú bị nhốt, đi qua đi lại trên con đường núi. Đi được vài vòng, nàng không kìm được mà lao vào lòng Lý Cẩm Dạ, bật khóc.
Lý Cẩm Dạ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, lòng đau như cắt.
Hắn vừa nói, vì những người phía sau, ta không thể lùi bước. Giờ thì những người phía sau đó sống chết không rõ. Cảm giác lạnh lẽo từ xương tủy dần dâng lên.
Nếu được làm lại từ đầu, hắn nhất định sẽ không đồng ý lời của Tô Trường Sam.
*
Lúc này, Tạ Dịch Vi như bao cát, bị vướng vào cành cây. Cơn đau nghẹt thở lan khắp cơ thể, khiến mắt hắn giật liên hồi.
Mở mắt ra, trước mắt hắn chỉ là một màn đêm đen kịt, không thấy gì cả.
Một lúc sau, mắt hắn dần quen với bóng tối. Hắn đảo mắt nhìn quanh, như cảm giác được điều gì đó, tầm mắt dừng lại ở một bóng đen.
Trong đáy mắt hắn bừng lên một tia sáng mãnh liệt. Hắn cắn răng, nặn ra từng tiếng: “Tô… Trường… Sam?”
Bóng đen ấy động đậy, giọng thều thào: “Ừ.” Rồi bổ sung hai từ: “Còn… sống!”
Âm thanh nhẹ như gió thoảng, nhưng lại nặng tựa ngàn cân, khiến Tạ Dịch Vi suýt bật khóc vì mừng rỡ.
*
Hắn nhớ rất rõ.
Ngay lúc bị đẩy xuống vực, trong khoảnh khắc rơi tự do, một người đã lao theo, tóm lấy hắn, cố gắng ném hắn lên cao hơn.
Gương mặt người đó chợt phóng đại trong mắt hắn, là Tô Trường Sam.
Người ấy vẫn ôm chặt lấy hắn, chịu đựng từng nhát cây rừng quất vào da thịt, đến khi cả hai bị cành cây giữ lại.
Giờ đây, Tạ Dịch Vi cựa mình, ước lượng khoảng cách giữa cành cây và mặt đất, tự hỏi liệu nhảy xuống có chết không.
“Đồ ngốc, đừng động đậy!”
Hắn cúi đầu, thấy Tô Trường Sam đã lật người lại, ngửa mặt nhìn lên.
Ánh trăng lưỡi liềm xuyên qua tán cây, chiếu lên gương mặt hắn, máu không ngừng rỉ ra từ khóe miệng.
“Ngươi… sao rồi?” Tạ Dịch Vi run rẩy hỏi.
Tô Trường Sam chỉ giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu không sao, nhưng sức đã cạn, đành nén đau thở dài.
Tiếng thở dài ấy trong màn đêm yên tĩnh nghe thật ai oán, như tiếng oan hồn từ địa ngục vọng lại.
Tô Trương Sam nghĩ, vì một thằng đàn ông, ngươi đến cả mạng mình cũng không cần, thật khiến tổ tiên nhà họ Tô tức chết!
Tiếng thở dài rơi vào tai Tạ Dịch Vi lại hóa như lời triệu hồn, khiến hắn không cầm được nước mắt.
“Cái mạng nhỏ của ta đâu đáng để ngươi liều mạng như thế.”
Mưa lất phất rơi, gió thổi lành lạnh.
Lá cây rụng rơi lác đác.
Trên cây là người đang tuyệt vọng. Dưới đất là người đang hấp hối.
Họ nhìn nhau, chỉ cách vài trượng mà như xa ngàn dặm.
Đột nhiên, Tạ Dịch Vi nghiến răng, lao xuống khỏi cành cây. Cả người hắn rơi mạnh xuống cạnh Tô Trường Sam, đau đến co rúm lại.
Tô Trường Sam đã dùng hết sức, giờ chỉ có thể mở mắt nhìn hắn nằm gần trong gang tấc mà không làm gì được.
“Đồ ngốc! Đến cả cây cũng không bám nổi, còn mong làm nên gì chứ!”
Bỗng, một cảm giác nóng ấm truyền đến tay hắn.
Tất cả suy nghĩ của Tô Trường Sam biến mất, tâm trí hoàn toàn trống rỗng.
Tạ Dịch Vi giống như một đứa trẻ làm sai, nhích người gần hắn hơn, ngập ngừng giải thích: “Trời lạnh quá… ta sưởi ấm cho ngươi.”
“Chỉ sưởi tay thôi sao?”
Tô Trường Sam giật mình, lòng thầm nghĩ: “Còn trái tim thì sao? Ngươi không sưởi sao?”
Hắn không biết trong lòng Tạ Dịch Vi giờ này, từng đợt sóng còn mãnh liệt hơn gấp mười lần.
Đôi tay lạnh buốt kia như khiến ký ức hắn ùa về.
Khi mẹ hắn hấp hối, bàn tay bà cũng lạnh lẽo như thế. Hắn đã từng siết chặt, sợ rằng nếu buông ra, bà sẽ đi mãi mãi…