Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 529: Chúng ta đều phải sống



Cổ họng Tạ Dịch Vi co thắt đau đớn, ánh mắt nhìn Tô Trường Sam đầy xót xa. Có những cảm xúc chỉ khi trải qua ranh giới sống chết mới nảy sinh sự thay đổi vi diệu. 

Đôi tay lạnh ngắt của Tô Trường Sam run rẩy giữa bờ vực sống và chết, như rút cạn mọi hơi ấm trong cơ thể Tạ Dịch Vi. Nỗi sợ hãi, sự yếu đuối, tất cả đều tuôn ra khỏi tim hắn. 

Tuôn đi đến mức khiến hắn trơ trọi, tựa như chỉ còn lại bộ xương khô cứng. 

“Tô Trường Sam, ngươi luôn nói ta là kẻ ngốc. Nhưng… ngươi cũng chẳng thông minh hơn bao nhiêu.” 

Tô Trường Sam cười nhạt, coi như trả lời. 

Hắn biết, cái “thông minh” của mình nằm ở nơi khác. Đối với người trước mắt, hắn mãi là một kẻ ngốc. 

“Ngươi sẽ không chết đâu. Họ… sẽ tìm thấy chúng ta.” 

Đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Dịch Vi ánh lên một tia sáng ấm áp, giọng nói đứt đoạn: “Sau này chúng ta… đều phải… sống thật tốt!” 

Câu nói rời rạc nhưng trọn vẹn ấy khiến hốc mắt Tô Trường Sam đỏ hoe. 

Hắn hiểu. 

Hiểu rằng: “Ngươi sống tốt, ta mới sống tốt.” 

“Ta sống tốt, ngươi cũng sẽ sống tốt.” 

Tô Trường Sam dồn hết chút sức lực còn lại, gắng gượng hỏi: “Nhưng… nếu ta chết thì sao?” 

Ánh mắt Tạ Dịch Vi run lên, lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu, rồi nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Ngươi chết rồi, ta sẽ giữ vì ngươi.”

Câu nói như ngọn roi quất mạnh, khiến tâm can Tô Trường Sam như vỡ nát. 

Ngũ tạng lục phủ của hắn như bị hàng ngàn lưỡi dao sắc nhọn cắt xé thành từng mảnh. Hắn há miệng như muốn cắn đứt cổ kẻ ngốc trước mặt, nhưng đáng tiếc, hắn không còn sức. Đầu hắn nghiêng sang một bên, chìm vào bóng tối vô tận. 

Ngay khi ý thức biến mắt, bàn tay Tô Trường Sam đột nhiên lật lại, nắm chặt tay Tạ Dịch Vi, bấu chặt không buông. 

Trái tim Tạ Dịch Vi như nứt toạc. 

Hắn kéo tay Tô Trường Sam đặt lên ngực mình. 

Nếu lúc này Tô Trường Sam còn tỉnh, chắc chắn sẽ nhận ra trái tim dưới lòng bàn tay hắn đang đập rất nhanh. 

*

Ánh trăng lạnh lẽo treo cao, gió núi mang theo hơi lạnh.

Việc tìm kiếm vẫn tiếp tục. 

Càng xuống dưới, rừng cây càng rậm rạp, vách núi dựng đứng khiến việc tìm kiếm ngày càng khó khăn. Sắc mặt mọi người dần trở nên nặng nề. 

Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng tới. 

Chu phò mã nhảy xuống ngựa, sải bước tới trước mặt vợ chồng Lý Cẩm Dạ. 

“Vương gia!” 

Lý Cẩm Dạ nhìn thấy hắn thì giật mình: “Phò mã?” 

Cả ngươi Chu Duẫn toàn mồ hôi, ôm quyền, giọng nói đè thấp: “Công chúa sai ta đến báo tin. Vụ ám sát khi tế trời đã khiến hoàng thường phẫn nộ. Người ra lệnh cho Cấm Vệ Quân, Đại Lý Tự và Hình Bộ điều tra triệt để.” 

Lý Cẩm Dạ hiểu ý: “Đã điều tra được gì chưa?” 

Chu Duẫn ghé sát hơn, thì thầm: “Vương gia, tất cả sát thủ đều ngậm kịch độc. Loại độc này được Thái Y Viện xác nhận là bạch xà căn, chỉ có ở Nam Cương.” 

Nghe vậy, mặt Cao Ngọc Uyên tái đi, giọng nói bất giác cao hơn: “Ý của ngươi là gì?” 

Chu Duẫn nhíu mày, thầm nghĩ: Bà cô của ta ơi, ngươi nói nhỏ chút có được không?

Hắn lập tức đáp: “Không có ý gì cả. Chỉ là công chúa nhắc nhở Vương phi từng đi đến Nam Cương, nên cần cẩn thận.” 

Dứt lời, hắn chắp tay rời đi, không nói thêm một chữ. 

Cao Ngọc Uyên nhìn theo bóng lưng Chu Duẫn, lòng chợt ngổn ngang. Nàng quay đầu nhìn Lý Cẩm Dạ, ánh mắt chứa đầy câu hỏi. 

Lý Cẩm Dạ nói: “Là có kẻ không chịu nổi, muốn ra tay với ta rồi.” 

Nàng bàng hoàng, một lúc lâu không thốt nên lời. 

Bạch xà căn là kịch độc chỉ Nam Cương có. 

Nàng và Lý Cẩm Dạ đều từng đi qua Nam Cương. 

An Thân Vương phi lại tinh thông y thuật, sở trường là dùng độc. 

Ba điều này liên kết lại… tất cả dấu vết đều chĩa về phủ An Thân Vương. 

Cao Ngọc Uyên lập tức nắm lấy tay Lý Cẩm Dạ, hỏi gấp: “Là hắn sao?” 

Lý Cẩm Dạ nhắm mắt lại, như tự nói với nàng, cũng như tự nhủ với chính mình: “Việc tế trời mang hàm ý kế thừa ngai vàng. Một thân vương mang huyết mạch dị tộc như ta có ý đồ sát hại thái tử để thay thế.” 

“Bằng chứng chỉ có bạch xà căn, hoàng đế có tin không?” 

“Sẽ không chỉ có bạch xà căn. Càng điều tra, những manh mối liên quan tới phủ An Thân sẽ xuất hiện ngày càng nhiều.” 

Giọng Cao Ngọc Uyên trầm xuống: “Kẻ muốn giết là hắn, nghi ngờ ai cũng không nghi ngờ đến hắn.” 

Lý Cẩm Dạ nhếch môi cười nhạt: “Chiêu ‘vừa ăn cướp vừa la làng’, ta cũng từng dùng rồi.” 

“Vậy giờ phải làm gì?” 

Câu hỏi vừa dứt, từ phía chân núi vang lên tiếng reo hò: “Tìm thấy rồi… vẫn còn thở!” 

“Tìm thấy họ rồi?!” 

Niềm vui tràn ngập trong lòng Cao Ngọc Uyên, nàng nói nhanh: “Lý Cẩm Dạ, ta phải đi xem!” 

“Đợi đã, A Uyên!” 

Lý Cẩm Dạ giữ chặt tay nàng, những ngón tay lạnh như băng níu lấy nàng: “Ta đoán, không lâu nữa sẽ có người từ trong cung đến.” 

“Là gọi chàng vào cung sao?” 

Hắn gật đầu: “Dù ta vào cung có chuyện gì, dù là bị giam cầm, nàng cũng đừng hoảng hốt. Chỉ cần Tam thúc còn sống, ta sẽ không sao. Nhớ kỹ, dù ai bảo nàng nhìn cái gì, nói cái gì, nàng đều không để ý, chỉ nói không biết.” 

Lời hắn như tiếng sấm nổ tung trong đầu nàng, xua tan mọi niềm vui tìm được người. 

Nàng run rẩy hỏi: “Lý Cẩm Dạ, những lời này nghĩa là sao?” 

Hắn cúi xuống hôn lên má nàng, vừa định nói tiếp thì có tiếng người gọi phía sau: “An Thân Vương, hoàng thượng triệu ngài vào cung ngay lập tức.” 

“Nhanh vậy sao!” 

Ánh mắt Lý Cẩm Dạ hơi nheo lại, hắn ghé sát tai nàng, nói thật nhanh: “Đừng lo, ta không phải hoàn toàn không có chuẩn bị.” 

Hắn chỉnh lại áo, sửa sang mũ quan rồi quay người, cất giọng bình thản: “Ta sẽ đi ngay.” 

Cao Ngọc Uyên nhìn theo bóng hắn khuất dần trong màn đêm, chợt thấy bất an. 

Nàng chậm rãi hít một hơi thật sâu, quay đầu gọi: “Giang Phong.” 

“Tiểu thư!” 

“Đỡ ta, đứng lâu quá nên chân ta tê rồi.” 

Giang Phong lo lắng đỡ nàng, nói: “Vương gia sẽ không sao đâu, tiểu thư cứ yên tâm.” 

Nàng ngước lên, giọng nói chỉ đủ hai người nghe: “Lát nữa ta sẽ viết một phong thư. Ngày mai ngươi cầm thư sai Thẩm Dịch lên đường ngay, đưa đến Nam Cương một chuyến!”

“Tiểu thư?” Tim Giang Phong bỗng đập thình thịch.

Cao Ngọc Uyên im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Chàng nói chàng không phải hoàn toàn không chuẩn bị, nhưng trong lòng ta vẫn lo lắng. Bây giờ đã đến lúc ngươi chết thì ta sống, ta sống thì ngươi phải chết. Dù là vì tư tâm của riêng ta… ta cũng không thể để chàng xảy ra chuyện.”

Giang Phong nhẹ nhàng cụp mắt xuống: “Vâng!”



Ngày mồng chín tháng chín, trăng khuyết treo cao, lạnh lẽo và bi thương.

Chỉ tiếc rằng đêm nay ở đế đô, số người có thể an tâm ngắm trăng, đếm được trên đầu ngón tay.

Phủ An Thân vương, nội viện.

Hai gian phòng phía Đông và phía Tây, mỗi nơi nằm một người:

Một người toàn thân bị trầy xước nhiều chỗ, có chảy máu nhưng thương thế không quá nghiêm trọng;

Người còn lại thì gãy tay phải, nội tạng vùng ngực bị tổn thương nặng, hơi thở yếu ớt như sắp tắt.

Từ lúc hai người được khiêng về đến giờ, trong phòng không vang lên tiếng động nào, chỉ có từng chậu nước loang đầy máu bị khiêng ra ngoài.

Cảnh tượng kinh hoàng đến rợn người!

Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa két một tiếng mở ra, Ngọc Uyên và Trương Hư Hoài mệt mỏi sánh vai bước ra.

Vệ Quốc công vội vàng bước tới đón: “Thế nào rồi?”