Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 532: Cấm vệ quân đến



Hôm sau. 

Cao Ngọc Uyên thức dậy hơi muộn. Ăn xong bữa sáng, nàng lập tức đi đến viện của Tạ Dịch Vi. 

Cả hai người đều sốt cao suốt đêm. Bên kia, ngay cả một người luôn mạnh mẽ như Tô Trường Sam cũng mê sảng đến mức nói lời linh tinh, suýt chút nữa dọa Đại Khánh và Nhị Khánh mất hồn. 

Sau khi giúp Tam thúc thay thuốc, rồi lại châm cứu cho Thế tử gia, nàng bận rộn mãi đến gần trưa mới xong. 

Vừa về phòng nghỉ ngơi được nửa chén trà, một tiểu đồng đã hớt hải chạy vào, dáng vẻ luống cuống: “Vương phi, Vương phi, không hay rồi! Ngoài cổng có rất nhiều cấm vệ quân kéo tới!” 

“Hoảng loạn cái gì!” 

Giọng Cao Ngọc Uyên nghiêm nghị khiến người nghe không khỏi rụt cổ. 

“Lão quản gia và Giang quản gia đâu rồi?” 

“Lão quản gia đã ra ngoài đón tiếp, còn Giang quản gia đi đến Cao phủ, chưa kịp quay về.” 

Cao Ngọc Uyên chỉnh lại áo, liếc nhìn La ma ma đứng sau lưng: “Đi, ta ra xem sao.” 

“Tiểu thư!” Vệ Ôn bất chợt chắn trước mặt nàng, kiên quyết nói: “Ta sẽ đi cùng tiểu thư.” 

Cao Ngọc Uyên nhìn ánh mắt kiên định của nàng ta, bình thản dặn dò: “Nhớ lấy, đừng hành động hồ đồ, đừng gây họa thêm!” 

Vệ Ôn ngẩng cao đầu, giọng đanh thép: “Chỉ cần bọn họ không động vào tiểu thư, ta cũng sẽ không ra tay.” 

“Ngươi đánh lại nổi không?” 

Cao Ngọc Uyên cười nhạt, vẻ mặt có chút giễu cợt: “Cả ngày chỉ biết đánh với giết, tính tình hoang dã này học từ ai vậy hả!” 

Vệ Ôn cúi đầu, không dám đáp. 

Bị hành động của Vệ Ôn chọc cười, sự căng thẳng trong lòng Cao Ngọc Uyên cũng vơi đi phần nào. Khi nàng bước vào tiền sảnh, trên môi vẫn còn vương nét cười. 

Chỉ huy cấm vệ quân Tề Tiến, thấy nàng xuất hiện thì bất giác có chút rùng mình. Trong lòng thầm nghĩ, sắp bị điều tra đến mức sập nhà mà nàng vẫn cười được? 

Cao Ngọc Uyên bước đến trước mặt Tề Tiến, nhẹ giọng hỏi: “Tề Thống lĩnh đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?” 

Tề Tiến cúi người hành lễ, nói: “Tuân lệnh hoàng thượng, muốn đến khám xét thư phòng của Vương gia.” 

Lời nói tuy uyển chuyển, nhưng ai cũng hiểu ý. 

Sắc mặt Cao Ngọc Uyên thoáng thay đổi, nàng hỏi thẳng: “Dám hỏi Tề Thống lĩnh, cuối cùng Vương gia nhà ta đã phạm phải tội gì mà ngay cả thư phòng cũng phải bị tra xét như thế?” 

Tề Tiến lạnh lùng nhìn nàng, giọng cứng rắn: “Bẩm Vương phi, không chỉ thư phòng, cả phủ An Thân Vương đều phải kiểm tra kỹ, thư phòng thì lại càng không thể bỏ sót.” 

Bất cứ ai nghe câu này, nếu không ngất tại chỗ thì cũng phải đứng không vững. 

Nhưng Cao Ngọc Uyên không phải người như vậy. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Tề Tiến, ánh mắt bình tĩnh đến khó hiểu. 

“Muốn kiểm tra cũng được.” Nàng cười nhạt, giọng nói mang theo sự chế nhạo: “Nhưng phiền ngài truyền giúp hoàng thượng tám chữ này: “‘Muốn có thêm tội, không thiếu lý do’.” 

Dứt lời, nàng cố nén cơn nghẹn trong lòng, ra hiệu cho lão quản gia: “Lão quản gia, phiền ông dẫn người đi.” 

“Vâng!” 

Tề Tiến ra hiệu cho thuộc hạ chuẩn bị tiến vào, nhưng tiếng nói lạnh lùng của An Thân Vương phi lại vang lên: “Muốn xem chỗ khác thì tùy, nhưng viện phía đông nam là nơi Thế tử gia và Tam gia đang dưỡng thương. Làm ơn nhẹ tay một chút, đừng quấy rầy họ.” 

Tề Tiến dừng bước trong giây lát, không đáp, chỉ phất tay ra lệnh cho cấm vệ quân chia nhau hành động. 

*

“Toang rồi! Toang thật rồi!” 

Tạ Thừa Quân xách vạt áo, vội vàng chạy vào giữa viện, mồ hôi đầm đìa. 

“Phụ thân, mẫu thân, Phủ An Thân Vương gặp chuyện rồi!” 

Cố thị bật dậy: “Xảy ra chuyện gì thế?” 

“Hôm qua trong lễ tế trời, Phúc Vương bị ám sát. Người ta nói là do Phủ An Thân Vương làm, bây giờ cấm vệ quân đã đến phủ tra xét.” 

“Cái gì?” 

Cố thị ngã phịch xuống ghế, mặt mày thất thần. 

Tạ lão gia lại đập bàn đứng dậy, hét lớn: “Tra xét thì tốt! Đáng lắm!” 

“Phụ thân!” 

Tạ Đại Gia sốt ruột đến mức muốn chạy tới bịt miệng ông. Vương phủ xảy ra chuyện, chẳng lẽ Tạ gia thoát được? Chỉ e chẳng mấy chốc cũng bị liên lụy. 

“Giờ phải làm sao? Làm sao đây!” 

Cố thị thở hắt ra một hơi, rồi bật khóc nức nở: “Đang yên đang lành, sao lại bị tra xét? Có khi nào liên lụy đến nhà mình không? Nếu thật sự bị vạ lây, nỗi oan này ta biết kêu ai đây!” 

Tạ Thừa Quân lòng dạ rối bời, nào biết phải làm sao? 

Theo lý, Vương phi đã rời khỏi Tạ gia, đổi sang họ Cao, chuyện này chắc không liên quan đến họ. Nhưng lỡ người ta lần theo dấu vết… 

Hơn nữa, nếu không từ Vương phi thì cũng có thể từ Tam thúc. 

Tam thúc vẫn luôn ở Vương phủ, ăn ở trong đó. Nếu Vương gia xảy ra chuyện, Tam thúc chắc chắn không thoát. Chính mình còn vừa tới phủ Tam thúc uống rượu mừng mấy ngày trước, giờ thì tốt rồi, nắm chắc một cái cớ trong tay người ta. 

Tạ gia liệu có giữ được không? 

Gia đình vợ con của mình liệu có an toàn? 

Tạ Thừa Quân cúi đầu thở dài nặng nề, thầm cầu nguyện ông trời thương xót. 

Tạ lão gia lửa giận ngút trời, bật dậy bước đến bên cửa, hướng ra ngoài sân mà mắng to: “Chuyện tốt thì chẳng đến lượt nhà mình, còn chuyện lo sợ thì chất đống cả rổ! Cái gì mà Vương phi với chả không Vương phi, toàn là những người chẳng có chút quan hệ gì đến phủ nhà ta!”

“Phải, phải lắm!” Tạ đại gia lập tức hùa theo: “Tám trăm năm rồi cũng chẳng qua lại, có muốn truy xét cũng chẳng dính đến phủ mình!”

Cố thị lo lắng lên tiếng: “Nhưng mà Nhị cô nương vẫn còn đang ở trong Cao phủ, thế phải làm sao bây giờ?”

Tạ lão gia cười nhạt: “Con bé đó làm ra cái trò mất mặt ấy, sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tạ rồi, giờ còn liên quan gì đến phủ nhà ta nữa?”

“Lão gia, không thể nói thế được, Nhị muội vẫn là…”

Tạ lão gia gầm lên: “Ngươi im miệng cho ta! Nhị muội của ngươi quan trọng, hay cả cái phủ nhà họ Tạ này trên dưới bao nhiêu mạng người quan trọng hơn? Một đứa con gái đã mất trinh tiết, còn là cái thá gì, còn xứng quay về cái phủ này sao?”

Tạ Thừa Quân: “…”

Lời nào cũng cay nghiệt, câu nào cũng như dao cứa tim.

Dù trong lòng Tạ Thừa Quân sợ hãi muốn chết, nhưng nghe đến đây cũng bị khơi dậy máu nóng, gằn giọng nói: “Gia gia, Nhị muội thất tiết… chẳng phải cũng là do nghiệp nhà mình tạo nên sao!”

“Bốp!”

Một cái tát giáng thẳng lên mặt, nóng rát như lửa đốt.

“Đồ nghiệt súc!” Tạ lão gia giận dữ mắng: “Hôm nay không dạy dỗ ngươi một trận, chỉ e sau này ngươi sẽ quên mất thế nào là quy củ! Ta còn chưa chết, Tạ phủ này vẫn do ta làm chủ!”

Tạ Thừa Quân nghiến răng, mặt sưng vù, quay đầu bỏ đi.

Vừa ra khỏi sân, đã thấy Quản thị đang đứng đợi ngoài cửa, lo lắng nhìn hắn.

Tạ Thừa Quân lúng túng quay đầu đi: “Sao nàng lại tới đây?”

“Chuyện ầm ĩ như thế, thiếp có thể không đến được sao?” Quản thị bước lên, nhẹ nhàng đưa tay vuốt mặt hắn: “Đau không?”

Tạ Thừa Quân gạt tay nàng ra, đặt lên ngực: “Không bằng đau ở tim!”

Quản thị khẽ cười: “Chàng nói thật đi, có sợ không?”

Sau khi sinh con, má Quản thị đầy đặn hơn, ngũ quan không hẳn hoàn mỹ, nhưng khi nàng nở nụ cười, lại mang một vẻ đẹp dịu dàng đặc biệt.

Tạ Thừa Quân gật đầu: “Sợ, chân còn mềm nhũn đây. Chỉ sợ không bảo vệ được nàng và con, cả phụ mẫu nữa.”

Quản thị từ tốn nói: “Cây mía chẳng bao giờ ngọt hai đầu. Không nói đến việc A Uyên và Tam thúc làm người thế nào, chỉ riêng chuyện huyết thống cũng đã định sẵn: một người vinh, tất cả cùng vinh; một người lụn bại, tất cả đều bị ảnh hưởng. Chàng làm quan trong nha môn, cấp trên, đồng liêu quan tâm chàng chẳng phải cũng nể mặt Vương phủ sao? Giờ Vương phủ gặp chuyện, chàng bị liên lụy cũng là chuyện đương nhiên.”

“…” Tạ Thừa Quân á khẩu, không nói được gì.

Quản thị vỗ vỗ tay hắn, dịu dàng nói tiếp: “Lão gia và phụ mẫu đều đã lớn tuổi, nhìn không thấu, nhưng cái nhà này chàng phải gánh vác. Chỉ cần còn sống, dù sau này có phải về Dương Châu cày mấy mẫu ruộng sống thanh bần cũng chẳng sao cả. Chàng nhìn nhà mẫu thân thiếp mà xem, mất chức rồi, rơi xuống đáy, vậy mà mấy phòng lại sống hòa thuận hơn trước.”

Tạ Thừa Quân gật đầu, không kìm được khẽ run lên .

Quản thị lại nói nhỏ nhẹ: “Làm người làm việc, đừng đánh mất lương tâm. Trên đầu ba thước có thần linh, Phật tổ cũng đang dõi theo. Lúc này A Uyên chắc chắn đang cực khổ lắm, thiếp không ra ngoài được, chàng lén vào phủ đó xem thế nào.”

Tạ Thừa Quân nghiến răng: “Được, dù sao cũng đã dính vào rồi, đi thì đi!”