Tại Tạ phủ, mọi người đều lo lắng đến phát hoảng, trong khi tại phủ Vĩnh Xương Hầu, vợ chồng Hầu gia cũng kinh hồn bạt vía.
“Lão gia ơi, cấm vệ quân đã tới tận cửa rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
Ngày mùng chín tháng chín, Vĩnh Xương Hầu cũng l*n đ*nh Tây Sơn dự lễ. Dù cảnh tượng khi đó hỗn loạn, ông ta sợ đến suýt đái ra quần, nhưng vẫn nhìn rất rõ: những tên sát thủ đầu tiên xông thẳng về phía Phúc Vương Lý Cẩm Hiên.
Khắp Đại Tân, số người đủ khả năng nuôi tử sĩ chẳng có bao nhiêu.
Lại thêm kẻ có thể biết rõ lịch trình tế lễ trên Tây Sơn, còn tránh được cấm vệ quân tinh nhuệ, thì cả đế đô cũng chỉ có một vài người.
Nếu từ những người đó tìm ra kẻ có động cơ, từng qua Nam Cương, quen thuộc việc chế độc…
Vĩnh Xương Hầu thở dài, giọng đầy u ám: “Phúc thì không phải họa, mà đã là họa thì khó tránh, tất cả đều là số mệnh.”
Phu nhân Hầu gia, Kiều phu nhân, tức giận quát lên: “Làm gì không làm, lại đi làm vào đúng lúc này, chẳng phải tự tìm chết sao?”
Ánh mắt Vĩnh Xương Hầu lạnh lùng nhìn bà.
Kiều phu nhân lẩm bẩm tiếp: “Tự làm hại mình thì chớ, còn liên lụy cả thế tử gia, bước cờ này của phủ An Thân Vương thật sự thối không ngửi nổi.”
“Không đúng!”
Đột nhiên, ánh mắt Vĩnh Xương Hầu sắc bén, sát khí hiện rõ, cất tiếng quát.
“Không đúng chỗ nào? Ta nói sai chỗ nào?”
Kiều phu nhân ôm đầu như muốn nứt ra, cằn nhằn: “Chuyện này dù thành hay bại, tiếng xấu cũng đã gán lên đầu An Thân Vương. Hoàng thượng đâu chỉ có mỗi một đứa con trai, chẳng phải hắn làm không công cho kẻ khác sao?”
“Ý ta là, An Thân Vương không ngu như vậy!”
Kiều phu nhân ngẩn ra, sau đó lập tức kinh hãi. Đúng rồi, ngay cả một phụ nữ như bà còn hiểu được, sao An Thân Vương lại không hiểu?
Lẽ nào…
Bà run giọng: “Ông nó ơi… chẳng lẽ…”
Vĩnh Xương Hầu nhìn bà không chút biểu cảm: “Đi, Tam gia bị thương, bà làm nhạc mẫu cũng nên tới thăm.”
“Ta… ”
“Nhân tiện ghé qua Tạ phủ, gọi Tam phu nhân đi cùng. Phu quân xảy ra chuyện, thê tử không hỏi han, còn coi được à?”
“Lão gia, giờ mà đi, có phải không thích hợp không?”
“Làm theo lời ta nói!”
Giọng ông bình thản: “Nhân tiện mang cho vương phi một câu: Vĩnh Xương Hầu phủ và phủ An Thân Vương vinh cùng vinh, bại cùng bại.”
*
Tại phủ An Thân Vương, dưới tán quế.
Cao Ngọc Uyên trong trang phục thường ngày, ngồi trên ghế thái sư bằng gỗ hoa lê. Bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ bày trà và điểm tâm.
Nàng cứ nhàn nhã ngồi uống trà, ăn điểm tâm, ung dung nhìn đám cấm vệ quân lục soát khắp nơi trong phủ. Đừng nói binh sĩ, ngay cả Tề Tiến cũng ngơ ngác, thầm nghĩ: “Vị An Thân Vương phi này không lẽ không tim không phổi? Nước đến chân rồi mà vẫn bình thản vậy sao?”
Thấy ánh mắt Tề Tiến liếc qua mình, Cao Ngọc Uyên ngẩng cằm lên, ánh mắt lạnh lùng, thần thái sắc bén, giống hệt Lý Cẩm Dạ.
Thậm chí, so với Lý Cẩm Dạ, khí thế của nàng còn áp đảo hơn vài phần.
Tề Tiến giật mình, vội dời ánh nhìn.
Lúc này, các đội trưởng của cấm vệ quân lần lượt đến báo cáo kết quả lục soát.
“Không tìm được gì.”
Cao Ngọc Uyên đặt chén trà xuống bàn, chậm rãi đứng dậy, phủi nhẹ những mảnh vụn không hề tồn tại trên người, rồi lạnh nhạt nói: “Tề thống lĩnh, tìm không ra gì, chắc ngươi khó ăn nói khi hồi cung nhỉ? Hay là muốn đào ba thước đất lên?”
Tề Tiến cân nhắc, rồi nghiêm mặt đáp: “Không cần. Vương phi, mạo phạm quá, mong người lượng thứ. Chúng ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự thôi.”
Cao Ngọc Uyên nhếch môi cười, nói nhẹ nhàng: “Con người ai cũng có lúc thân bất do kỷ. Ta không tiễn đâu, nhưng lời nhắn ta nhờ chuyển cho hoàng thượng, thống lĩnh nhớ mang theo nhé.”
Tề Tiến ôm quyền: “Thuộc hạ nhất định chuyển lời. Tuy nhiên, ta phải đưa Tào Minh Cương và Phương Triệu Dương đi.”
Sắc mặt Cao Ngọc Uyên lập tức biến đổi: “Tề thống lĩnh, ngươi ỷ phủ An Thân Vương sắp đổ mà ức h**p ta sao?”
Tề Tiến lúng túng đáp: “Vương phi, việc hệ trọng, đừng nói hai người họ, e rằng đến cả vương phi…”
“Nếu vậy thì mời mang ta đi luôn. Ta cũng muốn vào cung hỏi hoàng thượng, Phúc Vương đã sắp mặc long bào, vương gia ta còn ám sát hắn để làm gì?”
Giọng nàng đầy châm biếm: “Ta không biết là vương gia ta ngu, hay kẻ lập mưu này ngu. Hay là… vừa ăn cướp vừa la làng nữa?”
Tề Tiến giật mình, sắc mặt trắng bệch.
“Bao nhiêu sát thủ xông vào giết Lý Cẩm Hiên, hắn có bị thương không? Có què không? Đến một sợi lông cũng không rụng đi chứ?”
Cao Ngọc Uyên cầm chén trà trên bàn, ném mạnh tay xuống chân Tề Tiến, giọng sắc lạnh: “Phiền ngươi nói với Lý Cẩm Hiên, diễn thì diễn cho tròn vai. Không hy sinh thì bắt không được sói, nếu không sớm muộn gì màn kịch này cũng đổ bể!”
Nước trà nóng bắn lên người Tề Tiến. Gương mặt hắn đỏ bừng, nhưng chỉ cắn răng im lặng.
Thân phận của hắn, nói khó nghe thì chỉ là thống lĩnh, nói dễ nghe thì là tâm phúc của hoàng đế. Đến cả hoàng hậu gặp hắn cũng phải giữ chút thể diện.
Dẫu cơn giận của Cao Ngọc Uyên không nhằm vào hắn, nhưng hành động ngang ngược này thật sự khiến hắn khó chịu.
Cao Ngọc Uyên không để hắn có cơ hội lên tiếng.
“Tào Minh Cương, Phương Triệu Dương!”
“Vương phi!”
“Phiền hai người theo họ đi.”
“Vương phi yên tâm!”
Cả hai cúi rạp người, hành lễ thật lâu.
Cao Ngọc Uyên bước lên, một tay nâng dậy từng người, từng chữ nhấn mạnh: “Ta tin các ngươi. Đi đi.”
Chẳng mấy chốc, đám cấm vệ quân đen kịt rút khỏi phủ, không còn bóng dáng.
Lão quản gia và Giang Phong vừa về tới vội vã tiến lại, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Thân hình Cao Ngọc Uyên lảo đảo.
“Tiểu thư?” Giang Phong vội đỡ lấy nàng.
“Không sao, chỉ là vừa rồi hơi nghẹt thở.”
Giang Phong nghĩ ngợi, nói: “Tiểu thư, đắc tội như vậy…”
Hắn đặt tay lên eo nàng, một luồng khí ấm áp từ cột sống truyền tới, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nàng gật đầu, cảm kích nhìn hắn: “Đúng là h**p người quá đáng!”
Giang Phong thì thầm: “Chuyện ở Cao phủ đã xong.”
Cao Ngọc Uyên gật đầu, định nói gì thì một gia nhân vào báo: “Thưa vương phi, đại công tử Tạ phủ tới, muốn gặp người.”
“Lúc này sao?”
Ngọc Uyên ngoài miệng thì tỏ vẻ khinh thường, nhưng trong lòng lại hơi ấm lên, nói: “Không gặp, bảo đại ca quay về đi.”
“Vâng!”
“Khoan đã!”
Giang Phong gọi người kia lại: “Nói với Đại thiếu gia, cứ bảo là Vương phi căn dặn, hiện tại trong vương phủ rối ren thế này, xin Đại thiếu gia tạm thời tránh mặt thì hơn.”
“Vâng!”
Ngọc Uyên quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Giang Phong: “Lời ta nói với lời ngươi nói, khác nhau ở chỗ nào?”
“Khác đấy!” Giang Phong nghiêm túc đáp: “Cách nói của tiểu thư là đuổi người; còn của ta là uyển chuyển mà đuổi. Cách trước, Đại thiếu gia nghe xong sẽ thấy bực bội; cách sau, nghe xong sẽ biết ơn.”
Ngọc Uyên cười nhạt: “Ta đâu cần cái biết ơn nhỏ nhoi đó của hắn!”
Giang Phong không nói gì, ánh mắt yên tĩnh và ấm áp, phản chiếu ánh sao trong vắt: “Tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi miệng dao lòng đậu hũ.”
“Câu này hay đấy!”
Cách mấy trượng, Tạ Dịch Vi đang chống gậy, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
“Sao Tam thúc lại ra đây?”
“Ra xem thử thôi!”
Tạ Dịch Vi nói xong, ngoảnh đầu nhìn về phía sau, Thanh Sơn bèn gật đầu rồi lập tức chạy đi.
Cao Ngọc Uyên thấy cảnh đó, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.