Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 540: Giúp Thế tử từ hôn



Vừa bước vào cửa, Chu Khải Hằng lập tức tỏ vẻ áy náy: “Vừa rồi trong phủ có khách, để Vương phi đợi lâu rồi.”

Cao Ngọc Uyên cũng không vạch trần, vừa hành lễ vừa đáp: “Đại nhân bận việc công, vì nước vì dân, thật là vất vả.”

Chu Khải Hằng là người giỏi ứng xử, từng trải đủ mọi trường hợp, sao có thể để tâm đến một câu mỉa mai nhẹ như thế, chỉ mỉm cười hờ hững.

Lúc này Cao Ngọc Uyên như mới nhìn thấy công chúa và phò mã, sau khi hành lễ qua lại, nàng lập tức nghiêm túc nói với công chúa: “Chuyện lần trước, Vương gia và ta đều ghi nhớ trong lòng, đầu tiên xin tạ ơn công chúa.”

Hoài Khánh nhìn nàng sâu sắc: “Chỉ là chuyện nhỏ, đừng để trong lòng.”

Cao Ngọc Uyên thấy nàng không nhắc đến việc Lý Cẩm Dạ cứu mạng nàng, cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Nhận ân thì phải cảm ơn, huống chi trong lòng Vương gia và ta, chuyện đó không phải việc nhỏ.”

Lời này chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng lên mặt Hoài Khánh, đánh đến mức nàng thấy đau rát!

Nghĩ đến những lời dặn dò ngầm từ Chu phủ, nàng thở dài: “Ngọc Uyên à, ta tuy là công chúa, nhưng cũng đã xuất giá, có nhiều chuyện cũng chẳng thể tự chủ.”

“Tránh họa tìm phúc là bản tính con người, dù công chúa không nói, ta cũng hiểu.”

Hoài Khánh nghe thế, trong lòng vừa thấy dịu lại vừa sinh nghi: “Vậy lần này Vương phi đến đây là vì chuyện gì?”

Cao Ngọc Uyên đáp thẳng: “Công chúa đã hỏi, vậy ta cũng nói thẳng. Lần này ta đến là muốn giúp Thế tử gia từ hôn.”

“Cái gì?!”

Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, ánh mắt Hoài Khánh lập tức nhìn về phía cha chồng.

Dù Chu Khải Hằng có đoán tới trăm điều, cũng không ngờ họ đến để từ hôn. Trong lòng thầm thở phào, nhưng ngoài mặt lại nổi giận: “Vương phi nói vậy là sao? Mối hôn sự này là do Hoàng thượng ban, kim khẩu ngọc ngôn, sao có thể nói thay đổi là thay đổi? Đây là tội khi quân!”

Cao Ngọc Uyên vốn định nói thêm, nhưng thấy ông ta mượn cớ chính nghĩa quát tháo, nàng lại không nói nữa, chỉ ung dung cầm chén trà, thong thả vén nắp trà, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt giận dữ của Chu Khải Hằng.

Bên cạnh, Tạ Dịch Vi thấy Cao Ngọc Uyên im bặt, thầm khen một tiếng: “Hay!”

Đối phó loại người vừa được lợi vừa giả bộ thanh cao như Chu Khải Hằng, phải dùng cách này mới hiệu quả.

Chiếc thang đặt dưới chân ông ta bỗng bị rút mất, Chu Khải Hằng muốn xuống cũng không được, tiến không xong, lui cũng chẳng xong, một hơi nghẹn ở cổ, suýt nữa khiến ông ta tức đến nghẹt thở.

Trong hoa sảnh bỗng yên tĩnh lạ thường.

Dư thị thấy trượng phu bị kẹt, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho con trai. Chu Duẫn hết cách, đành khẽ ho một tiếng rồi nhìn sang cầu cứu vợ mình.

Hoài Khánh vốn không vừa mắt với bộ dáng giả vờ đạo mạo của cha chồng, bèn vờ như không thấy, chậm rãi uống từng ngụm trà.

Mãi đến khi khóe mắt thấy Chu Duẫn đỏ bừng cả mặt, nàng mới hờ hững mở miệng: “Vương phi, chuyện từ hôn là ý của ai?”

Công chúa đã hỏi, Cao Ngọc Uyên lập tức nể mặt nàng: “Không phải ý của ta, mà là ý của Thế tử gia. Mưa móc đều là ân vua, Thế tử sợ làm lỡ tương lai tươi sáng của Chu tiểu thư, sau này phải theo hắn chịu khổ. Tuy nhiên…”

Cao Ngọc Uyên kéo dài giọng, không nói tiếp, nể mặt công chúa không có nghĩa là không phản kích.

Khi mọi người trong Chu phủ căng thẳng đến mức dây đàn, nàng mới nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu Chu đại nhân nhất quyết để tiểu thư gả sang, không sợ nàng bị liên lụy, thì không từ hôn cũng được thôi.”

Cục diện được đẩy lại dưới chân Chu Khải Hằng, lúc này ông ta mới hiểu, đây là An Thân Vương phi cố tình dồn ông vào thế bí.

Nhưng gừng càng già càng cay.

Chu Khải Hằng vuốt vài sợi râu lưa thưa, nói: “Chu gia chúng ta chỉ có một cô con gái chưa xuất giá. Không giấu gì Vương phi, con bé này rất có chủ kiến, nhiều việc phải chờ nó gật đầu, phu thê ta mới dám tính tiếp.”

Dư thị lập tức đứng dậy, hành lễ với Cao Ngọc Uyên: “Vương phi chờ một lát, lão thân xin đi hỏi ý con bé.”

Cao Ngọc Uyên khẽ đưa tay: “Phu nhân cứ tự nhiên.”



Dư thị vừa rẽ qua khúc quanh, đã thấy Chu Tử Ngọc dắt theo nha hoàn đi tới, chắc là nghe phong thanh gì đó.

Bà ta nhìn quanh, kéo con gái vào ch* k*n, nói nhỏ: “Bên đó tới để từ hôn, chuyện tốt như vậy, con mau về phòng, chuyện này đã có cha nương huynh tẩu lo liệu cho con.”

Sắc mặt Chu Tử Ngọc trầm xuống: “Con không từ!”

Dư thị giận đến ngửa đầu ra sau: “Con không từ thì muốn làm gì? Gả qua đó được mấy hôm thì bị tịch biên, chết trong nhà người ta à? Không biết điều gì cả!”

Chu Tử Ngọc nghiến răng: “Mẫu thân à, nếu con từ hôn, sau này… sau này con báo thù ai đây?!”

Câu này là có ý gì?

Báo thù gì?

Tìm ai báo thù?

Dư thị như bị sét đánh ngang tai, trong lòng dậy sóng, trừng mắt kinh hoàng nhìn con gái mình: “Con… con…”

“Đúng vậy! Con gái đồng ý hôn sự này là để sau khi gả sang, khiến phủ An Thân Vương và phủ Vệ quốc công rối loạn, khiến huynh đệ bọn họ trở mặt, báo thù cho nỗi nhục mà Lý Cẩm Dạ gây ra cho con!” Chu Tử Ngọc nghiến răng nghiến lợi.

“Chát!”

Dư thị như ngừng thở, không nghĩ ngợi lập tức tát cho một cái: “Con điên rồi à?! Sao lại có thể nghĩ ra chuyện như thế?!”

“Nương quên rồi à, lúc trước Lý Cẩm Dạ đã ức h**p con như thế nào?!” Chu Tử Ngọc ôm bên má sưng đỏ, giậm chân khóc nức nở.

Dư thị không ngờ con gái mình lại âm thầm ôm hận như vậy, tức đến hoa mắt chóng mặt, suýt nữa lại tát thêm cái nữa cho tỉnh.

Con gái đàng hoàng lại lấy cả đời mình ra làm trò đùa? Điên thật rồi!

Bà ta gào lên: “Chưa nói đến chuyện Lý Cẩm Dạ và Tô Trường Sam thân thiết đến mặc chung một cái quần, con tưởng muốn ly gián là được à? Gả sang đó rồi, con tính xuống âm phủ báo thù sao?”

Dư thị ôm ngực, hét lớn: “Người đâu, đưa tiểu thư về phòng, không có lệnh của ta, không được phép ra ngoài!”

“Nương!”

“Câm miệng cho ta!” Phu nhân đỏ mắt: “Sao ta lại sinh ra thứ nghiệt chủng không biết điều như mày chứ?!”



Khi Dư thị trở lại hoa sảnh, trên mặt không còn giận dữ, chỉ còn vẻ bi thương: “Lão gia, con bé đồng ý từ hôn rồi.”

Chu Khải Hằng vừa nghe vợ nói vậy, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lập tức không giả vờ nữa: “Thế tử đã quyết, người ta có câu ‘dưa hái ép không ngọt’, đừng vì một mối hôn sự mà phá hoại tình hữu nghị hai phủ. An Thân Vương phi, hôn ước này cứ vậy mà hủy đi thôi.”

Lúc này Cao Ngọc Uyên cũng chẳng buồn tranh luận, chỉ âm thầm gật đầu.

Dư thị thận trọng hỏi thêm: “Vương phi, chuyện từ hôn này, Quốc công gia có biết không?”

Cao Ngọc Uyên gật đầu: “Lẽ ra người phải đích thân đến, nhưng thân thể Quốc công gia yếu, nên ta đến thay.”

Phu nhân nghe thấy Quốc công gia cũng đồng ý, bèn không còn gì băn khoăn: “Vậy ta sẽ xem lại sổ sách, tính xem của hồi môn đã tiêu tốn bao nhiêu ngân lượng.”

Cao Ngọc Uyên cũng không từ chối: “Vậy làm phiền phu nhân tính thử rồi.”