Dư thị vội bảo quản gia tìm sổ ghi sính lễ, tính toán sơ qua, đổi thành bạc trắng thì được tròn số, đúng hai vạn lượng, rồi giao cho Vương phi An Thân.
Cao Ngọc Uyên cầm lấy bạc, trong lòng ngổn ngang trăm mối, chẳng còn muốn nấn ná ở Chu phủ thêm chút nào nữa, lập tức cáo từ.
Hoài Khánh không nỡ, đứng dậy đi theo: “Vương phi, để ta tiễn người một đoạn.”
Cao Ngọc Uyên ngoảnh lại nhìn nàng, gật đầu không nói lời nào. Từ đầu đến cuối, Tạ Dịch Vi chỉ lạnh lùng quan sát, không xen vào lấy một câu.
Tiễn đến cổng trong, Cao Ngọc Uyên bảo công chúa dừng bước.
Hoài Khánh có rất nhiều điều muốn nói nhưng chẳng thể mở lời, chỉ dặn: “Vương phi hãy bảo trọng.”
Cao Ngọc Uyên khẽ cúi người, mỉm cười rồi quay lưng rời đi.
Hai chú cháu lên xe ngựa, lúc này Tạ Dịch Vi mới mở miệng: “Không biết chuyện này mà đến tai người trong cung, hắn sẽ nghĩ thế nào?”
Cao Ngọc Uyên lúc này chẳng buồn để tâm đến suy nghĩ của ai nữa, lòng nàng như rơi xuống đáy cốc.
“Chuyện hôn sự này vốn là thánh chỉ ban hôn, ta sợ thiệt thòi cho Thế tử, nên cũng mong sau này hai người được hạnh phúc, còn vòng vo nhờ công chúa Hoài Khánh khuyên giải giúp. Giờ thì hết rồi.”
Nàng buồn bã thở dài: “Lần này, e rằng Quốc công gia thật sự bị bệnh rồi!”
Tạ Dịch Vi trầm mặc hồi lâu, bỗng nhẹ nhàng xoa đầu A Uyên, lời nói ẩn ý sâu xa: “A Uyên à, có những lúc con phải tin vào số mệnh, tất cả đều là định mệnh an bài!”
Cao Ngọc Uyên không hiểu thâm ý trong lời này, bướng bỉnh ngẩng đầu: “Mệnh ta do ta, không do trời!”
…
Hai người họ vừa rời đi, Hoài Khánh và phò mã cũng lên xe về phủ công chúa.
Trên xe, Chu Duẫn thở dài: “Muội muội hai lần bị từ hôn, thật đúng là số mệnh lận đận, về sau chuyện lấy chồng chắc khó lắm!”
Hoài Khánh lạnh lùng liếc hắn, hừ một tiếng: “Lời này sao lúc nãy Vương phi An Thân còn ở đó chàng không nói? Lỡ đâu Vương phi thấy muội ấy đáng thương, mềm lòng, biết đâu lại không từ hôn nữa.”
Chu Duẫn vội nói: “Nhưng mà lấy không được còn hơn là mất mạng!”
“Được lợi rồi thì đừng giả bộ đáng thương nữa!”
Giọng Hoài Khánh lạnh xuống: “Người ta, Thế tử gia, hành xử đã đủ nghĩa khí rồi. Nếu là kẻ khác, vì giữ mạng, chẳng phải sẽ chết cũng bám lấy sợi dây cứu mạng Chu gia các người đó sao!”
Chu Duẫn bị nàng nói cho cứng họng, không cãi được lời nào.
Hoài Khánh thấy hắn bị chặn họng, bức bối trong lòng mới trút được phần nào, thầm nghĩ: Trước kia, ta thật đã xem nhẹ người như Tô Trường Sam!
…
Cao Ngọc Uyên về đến phủ, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến dữ dội, toàn thân mệt mỏi rã rời, bèn giao việc báo tin với Tô Trường Sam cho tam thúc xử lý.
Dù sao thì họ cũng ở cùng một viện.
Tạ Dịch Vi cắn răng vào phòng, không ngờ Tô Trường Sam lại đang ngủ.
Hắn lặng lẽ ngồi bên giường, ánh mắt từ từ lướt qua khuôn mặt người kia.
Người này lúc tỉnh và lúc ngủ như hai con người hoàn toàn khác biệt. Nếu phải chọn, hắn vẫn thích dáng vẻ khi ngủ hơn.
Chỉ cần tỉnh lại, ánh mắt kia, lời nói kia, đều khiến người khác không yên lòng.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, Tạ Dịch Vi như trở lại khe núi Tây Sơn, dưới ánh trăng bạc cuối thu, tiếng côn trùng lấp đầy lòng hắn.
Một nước lớn như Đại Tân, một thiên hạ rộng lớn, đông tây cách biển, nam bắc vô biên…
Thế mà lại chẳng dung nổi hai con người kinh thế hãi tục!
Tô Trường Sam à, Tô Trường Sam, hôn sự đã từ bỏ rồi, sau này chúng ta… biết phải làm sao đây?
Tô Trường Sam tỉnh lại, đã không thấy người nọ đâu nữa, là Đại Khánh báo tin việc từ hôn đã thành công.
Hàng mi rủ xuống che đi sự vui sướng trong đáy mắt.
Cuộc đời con người, mấy ai chịu được cảnh phí hoài thời gian? Từ nay về sau, hắn không còn gì phải vướng bận nữa!
Tốt quá rồi!
…
Việc phủ Vệ Quốc công và Chu phủ từ hôn sau khi An Thân Vương bị tống vào ngục, lại dấy lên một trận sóng lớn. Kẻ quyền quý, người dân thường ai cũng bàn tán.
Có người khen Thế tử gia là người có bản lĩnh, biết điều biết lùi.
Cũng có kẻ mắng Chu phủ nhân lúc khó khăn mà vung dao, thật chẳng ra gì.
Có người đoán rằng Thế tử chủ động từ hôn là để đổi lấy việc Chu đại nhân nói đỡ cho An Thân Vương;
Cũng có người bảo Chu đại nhân nhìn rõ kết cục của An Thân Vương, thuận nước đẩy thuyền mà cắt đứt quan hệ.
Mà đúng như Cao Ngọc Uyên đoán, Vệ Quốc công quả thật bị bệnh, mà lại bệnh không nhẹ.
Trương Thái y quen biết đang ở trong tù, các thái y khác dù nhận được thiệp mời cũng không dám đến phủ. Không còn cách nào, phủ Quốc công đành đến nhờ Cao Ngọc Uyên.
Lúc người phủ Quốc công đến thì Cao Ngọc Uyên vừa châm cứu xong cho Tô Trường Sam.
Nàng nhìn khuôn mặt trắng bệch kia, bực dọc nói: “Lần này, ngươi hài lòng rồi chứ?”
Tô Trường Sam chỉ liếc nàng một cái rồi thu ánh mắt lại: “Giúp ta nói với ông ấy một câu, ta sẽ càng hài lòng hơn.”
“Câu gì?” Tô Trường Sam nhẹ nhàng thở ra: “Nói với ông ấy: ‘Hiện tại ta rất vui, chưa bao giờ vui như thế. Sau này ta sẽ hiếu thuận với ông, không chọc giận ông nữa.’”
Nói rồi thì đã sao!
Cao Ngọc Uyên âm thầm mắng một tiếng, quay đầu bỏ đi.
…
Đến phủ Vệ Quốc công, Cao Ngọc Uyên tập trung bắt mạch, thấy mạch tượng không có gì nghiêm trọng thì mới yên tâm.
Viết đơn thuốc xong, bảo người đến Quỷ Y Đường lấy thuốc, nàng lấy ngân phiếu trong người ra, đưa cho Quốc công gia.
“Quốc công gia khuyên ta phải rộng lòng thì chính mình cũng nên như vậy. Trời muốn mưa, gái lớn muốn lấy chồng, giữ không nổi thì cần gì cố giữ. Đợi khi vương gia ra tù, lại tìm cho Thế tử một mối tốt, người ở vị trí cao, chẳng lo không có cô nương nào chịu gả. Quan trọng nhất vẫn là giữ gìn sức khỏe.”
Vệ Quốc công cầm lấy ngân phiếu, nhìn nàng yếu ớt, trong lòng nghĩ: Ta đâu phải vì chuyện Chu phủ mà buồn phiền!
Người ta nói cha hiểu con nhất, con trai mình là người thế nào ông chẳng rõ ư?
Dù trước kia chưa nhìn thấu, nhưng sau khi vì Tạ tam gia liều mình nhảy xuống vực, đến cả mạng sống cũng bỏ lại, ông còn gì chưa hiểu chứ?
Ban đầu ông chỉ nghĩ, để Tô gia còn lại một chút hương khói là được, mắt nhắm mắt mở cho qua. Nào ngờ thằng khốn đó ngay cả đường lui cũng không chừa, đúng là quyết tâm rồi!
Mẹ nó ơi, bà hãy mở mắt mà nhìn đứa con trời đánh nhà mình đi!
Tô gia tuyệt hậu rồi!
Vẻ mặt tuyệt vọng của Quốc công gia rơi vào mắt Cao Ngọc Uyên, khiến nàng thấy buồn không tả nổi.
Nghĩ đến lời Tô Trường Sam dặn, nàng nói nhỏ: “Thế tử có nhờ ta chuyển lời đến ngài. Hắn nói: ‘Hiện tại con rất vui, chưa bao giờ vui như thế. Sau này con sẽ hiếu thuận với người, sẽ không làm người tức giận nữa.’”
Vệ Quốc công nghe xong, tai như ù đi, tay run rẩy làm rơi ngân phiếu, nước mắt già nua bỗng dưng trào ra.
Thằng trời đánh, đúng là rạch vào tim ta đây mà!
Đã tuyệt tử tuyệt tôn rồi, hiếu thuận thì có ích gì?
Cao Ngọc Uyên thấy ông rơi lệ, không chịu nổi nữa, lập tức quay đầu rời khỏi phòng. Về đến vương phủ, người cũng uể oải, cơm trưa chỉ ăn vài miếng đã buông đũa.
A Bảo và vài người hầu dỗ dành mãi cũng chẳng ăn thua.
Lúc này, La ma ma bước vào báo: “Tiểu thư, cha con Ôn gia tới rồi.”
“Người ở đâu?”
“Đang đợi ở hoa sảnh.”
Cao Ngọc Uyên hít sâu một hơi, gom lại đống suy nghĩ rối ren trong đầu, cố nén xuống: “Đi, đi xem thử.”