Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 544: Nhớ nàng rồi



Lý công công bưng bát thuốc lên: “Hoàng thượng, đến giờ uống thuốc rồi ạ.”

Bên trong màn trướng, giọng hoàng đế trầm trầm: “Giờ gì rồi?”

“Bẩm hoàng thượng, giờ Tuất hai khắc ạ.”

“Đỡ trẫm dậy.”

Lý công công đặt thuốc xuống, ra hiệu cho tiểu nội thị vén màn trướng lên, lại sai người thắp thêm mấy ngọn đèn, trong điện bỗng sáng hẳn lên.

“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”

Lý công công vừa bón thuốc vừa hạ giọng: “Phủ An Thân Vương và phủ Vệ Quốc Công vẫn đóng cửa im ỉm. Hôm nay Phúc Vương phi đến phủ công chúa Hoài Khánh, còn Phúc vương thì đến Chu phủ. Tấn vương thì không ra ngoài.”

“Trong ngục thì sao?”

“Trong ngục vẫn yên ổn. Vương gia và thái y kiểm tra thấy sức khỏe vẫn tốt. Ban ngày đánh cờ, ban đêm ngủ, không làm loạn cũng không kêu ca.”

Hoàng đế hừ một tiếng: “Tên tiểu súc sinh ấy, nếu không mở miệng nói mấy lời đó, sao phải chịu khổ như thế này!”

Lý công công thổi nguội thuốc, dâng lên bên miệng hoàng đế, lại nói: “Hoàng hậu nương nương và Lệnh Quý phi nương nương đều đến, lão nô đã khéo mời các vị về rồi.”

Hoàng đế uống mấy ngụm thuốc, nhíu mày: “Thuốc này dùng phương thuốc gì mà đắng thế?”

“Bẩm hoàng thượng, dùng Pháp bán hạ, ba tiền Tử Tô Tử, Phục Linh, Bạch Giới Tử, Thương Truật, Hậu Phác mỗi vị hai tiền, tám tiền Trần Bì, nửa tiền Cam Thảo…”

Bảo Càn đế phẩy tay, nhận lấy thuốc từ tay Lý công công, uống cạn trong một hơi.

Lý công công vội dâng chén trà, hoàng đế lại phẩy tay, dùng khăn gấm lau khóe miệng: “Bên chỗ Tề Tiến thì sao?”

“Bẩm hoàng thượng, vẫn đang điều tra.”

“Còn chuyện gì nữa, ngươi…”

“Cứ nói thẳng ra đi.”

“Tô Thế tử đã đến Chu phủ cầu hủy hôn rồi ạ.”

Bảo Càn đế hơi ngả người ra sau: “Hủy rồi?”

“Hủy rồi.”

“Viện cớ gì?”

“Có lời rằng không muốn làm lỡ dở Chu cô nương; cũng có lời rằng muốn nhờ Chu đại nhân đứng ra nói giúp cho An Thân Vương trước mặt hoàng thượng…” Giọng Lý công công càng nói càng nhỏ, đến cuối gần như không nghe thấy nữa.

“Hôn sự trẫm thân phong mà hắn cũng dám hủy?”

Lý công công: “…”

Khóe môi Bảo Càn đế nhếch lên: “Trẫm mới bệnh một trận, lũ yêu ma quỷ quái đều lộ mặt, trong ngoài cung thật náo nhiệt.”

Lý công công không dám trả lời, cúi đầu đứng đó, một lát sau mới liếc trộm hoàng đế một cái, nào ngờ vừa hay bắt gặp ánh mắt hoàng đế cũng đang nhìn mình.

Ông ta giật mình, vội vàng cúi đầu.

Bảo Càn đế từ từ nhắm mắt, rất lâu sau mới thở dài khẽ khàng một câu: “Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, đều là…”

Là gì nữa thì hoàng đế không nói tiếp, Lý công công cũng không dám hỏi.

Ông ta hầu hạ hoàng đế nằm xuống, thả màn trướng, thổi tắt mấy ngọn đèn, rồi cũng nghỉ ngơi bên giường.



Hai ngày sau, Trung Thư Tỉnh nhận được mấy tấu chương ký tên thật, hạch tội An Thân Vương Lý Cẩm Dạ.

Trung thư lệnh vừa thấy ba chữ “Lý Cẩm Dạ” đã tỏ ra lưỡng lự, không biết xử lý thế nào, đành để tạm tấu chương bên cạnh án thư.

Nào ngờ, tấu chương từ Ngự sử đài tới tấp gửi về, lớp lớp như sóng trào, toàn bộ đều là hạch tội Lý Cẩm Dạ, lời lẽ bản nào cũng khí thế mãnh liệt.

Trong làn sóng hạch tội này, lại lẫn vào vài bản tấu kêu oan cho Lý Cẩm Dạ, nói hắn bị người hãm hại, thỉnh hoàng thượng minh xét, làm rõ ràng cương thường, bắt kẻ đứng sau ra ngoài.

Trung thư lệnh đến bạc cả tóc vì lo, vội sắp xếp lại toàn bộ tấu chương, đóng gói đưa vào cung, tất nhiên không gặp được hoàng đế, chỉ có thể giao vào tay Lý công công.



Ngay lúc Lý công công bưng tấu chương vào tẩm điện, thì ở cửa ngục, nội thị Vương Trực đang xách hộp cơm, bàn tay mũm mĩm trắng trẻo móc một tờ ngân phiếu từ trong ngực ra.

“Lấy đi, mua rượu cho huynh đệ uống.”

Tên coi ngục nhét tờ ngân phiếu vào ngực, cười híp mắt: “Công công, ngài đừng làm khó ta, ta cũng không làm khó ngài. Một chén trà thời gian đủ không?”

“Tất nhiên là đủ!”

“Còn hộp cơm này…”

“Ồ, ta nhớ quy củ rồi!” Vương Trực đặt hộp cơm xuống đất: “Lấy đi ăn đi, toàn là tay nghề của ngự thiện phòng đấy!”

Tên coi ngục cười đến hở cả răng: “Đa tạ công công!”

Một chén trà sau, Vương Trực từ trong ngục bước ra, vỗ vai tên coi ngục, xách hộp cơm rỗng rời đi.

Tên coi ngục đợi hắn đi rồi lập tức chạy vào trong, thấy hai người kia đang bày bàn cờ chuẩn bị chơi.

Dù đã bị giam mấy ngày, hai người ấy vẫn giữ phong thái thế gia công tử, không có chật vật hay tiều tụy chút nào.

Tên coi ngục ngồi xổm ở cửa, lặng lẽ nhìn hai người đánh mấy ván cờ, rồi mới rời đi.

Hắn vừa đi, Lý Cẩm Dạ nhíu mày, như không biết bắt đầu từ đâu, mãi một lúc sau mới nói: “Sao ta lại không tính đến chuyện hắn sẽ hủy hôn chứ?”

Trương Hư Hoài cũng ra vẻ khó tin: “Sao hắn lại nghĩ ra được chuyện này? A Uyên chẳng ngăn cản gì sao?”

Lý Cẩm Dạ: “Ta đoán là không ngăn được.”

Trương Hư Hoài nhíu mày: “Chuyện này có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của ngươi không?”

“Không ảnh hưởng.”

Sắc mặt Trương Hư Hoài dịu lại đôi chút, lắc đầu tự giễu: “Vậy ngươi đoán xem, Chu Khải Hằng là vì Tô Trường Sam nể tình tha cho con gái hắn, nên đứng về phía ngươi; hay là đã đồng ý với phủ Phúc vương để làm thông gia?”

Lý Cẩm Dạ kẹp một quân cờ, suy nghĩ rất lâu mới đặt xuống: “Ta đoán hắn chẳng dựa vào bên nào cả, chỉ chờ hoàng đế triệu kiến.”

“Sao ngươi chắc chắn vậy?”

“Làm thần tử, tối kỵ nhất là đứng hai đầu. Làm một sủng thần giỏi, điều cơ bản nhất là chỉ trung với vua. Hoàng thân quốc thích, đại thần triều đình, ai cũng muốn giữ mình, chỉ có hắn không cần, vì hắn có bản lĩnh đó.”

“Nghe cũng có lý!” Trương Hư Hoài cũng đặt một quân cờ: “Ta hỏi thêm câu nữa, hoàng đế có nghi ngờ chuyện kia không?”

Lý Cẩm Dạ ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu không nghi ngờ, thì Lý Cẩm Hiên cũng chẳng vội vàng kết thân với Chu phủ như vậy. Trong lòng hắn cũng hoảng, còn hoảng hơn cả chúng ta!”

Trương Hư Hoài gõ nhẹ bàn cờ, cười nhạt: “Ngươi đoán xem, lão hoàng đế mà biết chuyện ở Tây Sơn là do Lý Cẩm Hiên làm, có hộc máu không?”

“Lúc ta mới vào ngục thì có khi thật đấy; nhưng mấy ngày qua rồi, trong lòng ông ta chắc cũng đã có chuẩn bị, chỉ là bệnh tình nặng thêm là điều chắc chắn.”

Trương Hư Hoài cười nhạt: “Đến lúc đó, ông ta sẽ nhớ đến cái tốt của ta thôi!”

Lý Cẩm Dạ xoay xoay quân cờ giữa hai ngón tay: “Con người, chỉ khi mất đi mới biết quý thứ từng có.”

Trương Hư Hoài nghe vậy lập tức biết người kia lại đang nhớ đồ đệ của mình rồi: “Lúc ở Lương Châu dưỡng bệnh cũng đâu thấy ngươi nhớ nó thế này!”

“Không giống!”

Lý Cẩm Dạ cụp mắt xuống: “Khi đó chưa thành thân, tuy cũng nghĩ đến người ấy, nhưng đều là mơ hồ. Còn sau khi thành thân, tất cả những nhớ mong đều thành cụ thể. Có ăn nổi cơm không? Ban đêm có đạp chăn không? Có nghe lời thị phi không nên nghe, chịu bực không nên chịu không? Tam gia và Trường Sam bị thương, nàng có phải lo lắng nhiều không…”

Trương Hư Hoài chợt nghe đến ngẩn cả người.

Vẻ mặt Lý Cẩm Dạ trở nên dịu dàng hơn đôi chút: “Đời người, nếu có một người để nhớ nhung như vậy, thật ra cũng là điều tốt. Ít nhất mười năm sau, nếu có rời đi, cũng không rời đi nhẹ nhàng quá, vẫn muốn ở bên nàng lâu hơn chút nữa, lại lâu hơn chút nữa.”

“Mẹ nó, nói cả nửa ngày toàn mấy chuyện vô dụng, ngươi nghĩ xem bao giờ thì chúng ta mới được ra ngoài đây!”

Lý Cẩm Dạ cười khổ: “E rằng còn phải chờ thêm ít lâu nữa.”