Trong thâm cung, lời đồn truyền đi nhanh hơn gió, bất kỳ cơn gió lay cỏ nào cũng không thoát khỏi tai mắt mà các phi tần đã sắp đặt sẵn.
Lục Hoàng hậu dõi theo nhất cử nhất động của Lệnh Quý phi, mà Lệnh Quý phi cũng nắm rõ từng hành động của Lục Hoàng hậu.
Sau khi bị Lý công công từ chối, Lệnh Quý phi trở về tẩm điện, lo lắng nói với thị nữ thân cận: “Giờ chuyện này làm lòng người hoang mang, bổn cung chẳng sợ điều gì, chỉ sợ kéo theo cả Tấn Vương vào cuộc.”
“Xin nương nương yên tâm, chuyện này nhìn thế nào cũng không thể dính dáng đến Tấn Vương.”
Lệnh Quý phi ngơ ngẩn nhìn vào bình phong thật lâu, giọng nói như bị ép ra từ lồng ngực, không chân thật: “Bổn cung và người ấy đã đấu nhau nhiều năm như vậy, bà ta không phải loại người biết dung người đâu.”
Thị nữ kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch, xưa nay nương nương luôn biết giữ mực lời nói, chưa từng nói ra thẳng thắn như hôm nay.
Không ngờ rằng những lời thẳng thắn hơn vẫn còn ở phía sau.
“Giờ bổn cung phải làm thế nào mới giúp được An Thân Vương đây? Hoàng thượng chẳng lẽ thật sự hồ đồ rồi sao, không nhìn ra trong chuyện này có vấn đề à?”
Thị nữ vừa sợ vừa lo, không kìm được nữa, bước nhanh tới quỳ xuống: “Nương nương, xin người cẩn ngôn!”
Lệnh Quý phi lạnh lùng liếc nàng ta, rồi lắc đầu.
“Giờ không phải lúc để cẩn thận lời nói nữa, đã đến mức ngươi chết ta sống rồi. Ngươi truyền lời cho Tấn Vương, bảo ngài ấy tìm thêm người dâng sớ minh oan cho An Thân Vương!”
“Ngay lúc này sao?”
“Chính là lúc này!” Lệnh Quý phi hít sâu một hơi: “Chậm thêm nữa là không kịp rồi!”
“Dạ!”
“Quay lại!”
“Nương nương còn căn dặn gì ạ?”
“Mấy ngày nay Tề Tiến có ở bên cạnh Hoàng thượng không?”
Thị nữ nghĩ một lát: “Không ạ, đã lâu không thấy hắn xuất hiện.”
Lệnh Quý phi nhíu mày, im lặng hồi lâu.
Tề Tiến là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng thượng ngoài Lý công công, lúc này lẽ ra phải luôn túc trực, vậy người đâu rồi? Đã đi đâu?
Lệnh Quý phi đứng dậy, chậm rãi bước đến bàn trang điểm, dùng trâm ngọc nhẹ nhàng chải tóc: “Ngươi đi làm việc đi, để bổn cung yên tĩnh một lát.”
…
Phủ công chúa.
Quản gia cúi đầu bẩm báo: “Công chúa, Phúc Vương phi tới rồi ạ.”
Hoài Khánh liếc nhìn lão ma ma, bà lập tức đáp: “Đã tới rồi, cũng không có lý gì để bảo người ta về. Vả lại đang là giờ dùng bữa, nô tỳ sẽ giúp công chúa chải chuốt một chút, ra ngoài tiếp khách vậy.”
Hoài Khánh trầm ngâm một lúc: “Vở tuồng đã khai màn, trống kèn cũng đã vang lên, vốn nghĩ chúng ta chỉ cần đứng ngoài xem, ai ngờ bản công chúa lại phải đích thân lên sân khấu một phen.”
Lão ma ma cười nói: “Điều đó chỉ chứng tỏ công chúa có sức nặng.”
“Có nặng hay không cũng khó nói!”
Hoài Khánh cười nhạt: “Kẻ ám sát kia ra tay muốn lấy mạng ta là thật, bản công chúa nhìn rất rõ, chẳng lẽ còn nghĩ ta ngốc đến thế? Đi thôi, cùng bản công chúa gặp mấy người thông minh kia một chuyến!”
Thuyền ở phủ công chúa, nếu gọi là tinh xảo thứ hai ở Đại Tân, thì không ai dám xưng là thứ nhất.
Phúc Vương phi lòng đầy tâm sự, đâu còn lòng dạ nào thưởng cảnh, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi bắt đầu nhìn về phía người phía sau công chúa.
Hoài Khánh hiểu ý, phẩy tay ra hiệu cho hạ nhân lui ra: “Hoàng tẩu có gì cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo, đều không phải người ngoài.”
Phúc Vương phi hiểu rõ tính công chúa, cười nói: “Cũng không có gì quan trọng, chỉ là nghe nói Chu gia tiểu thư bị Tô Thế tử từ hôn, nên đến hỏi xem nguyên do ra sao.”
Khóe miệng Hoài Khánh nhếch lên, nụ cười chỉ mình nàng cảm nhận được: “Còn nguyên do gì nữa, sợ làm lỡ đại sự chung thân của phu muội ta thôi.”
Phúc Vương phi nghe vậy, mặt đầy u sầu: “Chu cô nương đúng là lận đận đường tình duyên.”
“Phải đấy, tuổi không còn nhỏ, lại kén chọn, lần này lại bị từ hôn nữa, sau này muốn gả vào nhà tốt e rằng khó rồi.”
“Ta thì có một người phù hợp, muốn nhờ công chúa xem giúp.”
“Ồ, là công tử thế gia nhà nào vậy? Hoàng tẩu mau nói ta nghe xem!”
Phúc Vương phi đan chặt mười đầu ngón tay vào nhau, cười nói: “Cũng không phải công tử thế gia gì, mà chính là hoàng huynh của muội đó.”
Sắc mặt Hoài Khánh khẽ biến: “Tẩu muốn để nàng ấy làm thiếp?”
“Công chúa nói gì vậy!”
Phúc Vương phi cười tủm tỉm: “Với thân phận của Chu cô nương, sao có thể làm thiếp? Là ngôi vị trắc phi chỉ sau ta thôi. Về sau nếu hoàng huynh của muội có phúc phận kia… chỉ sợ nàng ta quý giá không tưởng nổi!”
Hoài Khánh cười nhạt trong lòng, ngoài mặt lại làm ra vẻ kinh ngạc: “Nghe hoàng tẩu nói vậy, chẳng lẽ phụ hoàng đã…”
Phúc Vương phi chỉ mỉm cười: “Công chúa đừng nghĩ thế, ta chỉ nói là nếu thôi mà!”
Nhưng nụ cười trên mặt ngươi rõ ràng là rất chắc chắn!
Hoài Khánh gắp một đũa bách hợp cho vào miệng, chậm rãi nhai, nuốt xuống rồi uống ngụm trà mới mở lời: “Hoàng tẩu à, chuyện này chẳng khác nào đặt Chu gia lên lửa nướng!”
“Câu này…”
“Chu gia đã có một người con trai cưới công chúa, phú quý đủ đầy, giờ thêm một tiểu thư gả cho hoàng tử… không gọi là đặt lên lửa, thì gọi là gì?”
Phúc Vương phi cười đắc ý: “Nước chảy xuống chỗ trũng, người hướng về chỗ cao, chuyện quý càng thêm quý xưa nay đâu thiếu. Chu đại nhân vì Đại Tân mà vất vả công lao, ai dám nói gì?”
Hoài Khánh mỉm cười: “Chuyện này là chuyện của Chu gia, ta có thể nhắc một câu, còn lại thì ta khó mở lời. Kẻo lại bị nói là con dâu xen vào chuyện hôn nhân của con gái nhà người ta.”
Phúc Vương phi cười nói: “Chỉ nhắc một câu là được rồi, thành hay không còn xem duyên phận!”
…
Tiễn Phúc Vương phi xong, Hoài Khánh không nghỉ ngơi lấy một khắc, lập tức gọi Chu Duẫn cùng đến Chu phủ.
Chu Khải Hằng đang nóng ruột trông chờ con trai con dâu đến.
Ba người vào thư phòng, đóng cửa lại, nói qua mấy câu, Hoài Khánh mới biết chén trà trước, Phúc Vương vừa đến Chu phủ uống rượu với nhạc phụ, thầm nghĩ vợ chồng này phân công rõ ràng, quả thật không ai rảnh rỗi cả.
Chu Khải Hằng nghiêm túc nói: “Công chúa, chuyện này người thấy sao?”
Hoài Khánh cười nhạt: “Ta thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là phụ hoàng thấy thế nào! Phụ thân ở cạnh người bao năm, hẳn nhìn rõ hơn ta.”
Chu Khải Hằng lắc đầu: “Lòng vua khó dò, lần này ngay cả ta cũng không đoán nổi!”
Chu Duẫn bỗng lên tiếng: “Đã khó đoán thì khỏi đoán, phụ thân chỉ cần hỏi lòng mình: có muốn gả muội muội đi làm thiếp không? Theo ý con, thôi đi thì hơn. Với tính tình muội ấy, không hợp làm thiếp.”
Chu Khải Hằng không nhìn con trai, chỉ nhìn Hoài Khánh: “Ý công chúa thế nào?”
Chồng đã nói ra rồi, Hoài Khánh đương nhiên thuận theo: “Ý phu quân chính là ý của ta!”
Sắc mặt Chu Khải Hằng lo âu: “Công chúa à, nếu lỡ như Phúc Vương …”
Hoài Khánh tất nhiên hiểu chữ “lỡ như” ấy có ý gì. Nếu thực sự ngồi lên được ngôi kia, liệu sau này có ghi sổ không?
Dù sao một đời vua một đời thần, một công chúa như nàng, cũng chỉ là sống tự do dưới sự che chở của lão hoàng đế. Nếu đổi người làm vua thì sao?
Hoài Khánh thở dài một tiếng: “Phụ thân à, chuyện lỡ như này thật chẳng nói trước được. Trong cung giờ đang thế nào, chẳng ai biết rõ cả.”
Chu Khải Hằng nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu: “Vậy trước cứ kéo dài, xem biến cục ra sao rồi tính tiếp!”