Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 546: Cứng rắn!



Lúc này, trong cung.

Lục Hoàng hậu và các phi tần như Lệnh Quý phi đang nôn nóng đợi ở điện ngoài, căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên trong.

Hoàng đế vừa mới ho ra một ngụm máu, sau đó lại nôn sạch bữa trưa, tất cả thái y trong Thái y viện đều đã đến đông đủ, bàn bạc cả nửa ngày, vậy mà không chẩn ra được bệnh gì, đúng là một lũ vô dụng!

Lệnh Quý phi vừa lau nước mắt vừa nói: “Nương nương, thật sự không được, chi bằng mời Trương thái y ra ngoài đi!”

Lục Hoàng hậu mặt lạnh như băng, trầm giọng: “Quý phi nương nương nên cẩn trọng lời nói, Trương thái y là do Hoàng thượng đích thân hạ lệnh tống giam. Bây giờ lại đưa người ra, lẽ nào câu “quân vô hí ngôn” chỉ là lời nói suông?”

Lệnh Quý phi nghiến răng nói: “So với cái gọi là “quân vô hí ngôn”, thần thiếp càng mong Hoàng thượng sớm khỏi bệnh!”

“Vô lễ!” Lục Hoàng hậu quát lớn: “Lẽ nào lời này của Quý phi là đang trách bổn cung không muốn Hoàng thượng chóng khỏi?”

Lục Hoàng hậu xưa nay vốn điềm đạm ôn hòa, hiếm khi nổi giận đùng đùng như hôm nay, khiến các phi tần xung quanh sợ đến nín thở, không ai dám chen lời.

Chỉ riêng Lệnh Quý phi không chút sợ hãi: “Hoàng hậu nương nương nghĩ thế nào, thần thiếp không rõ. Thần thiếp chỉ biết những thái y trong kia cộng lại cũng không bằng một mình Trương Hư Hoài. Dù Trương Hư Hoài có bị áp giải ra pháp trường, vì thân thể của Hoàng thượng, thần thiếp cũng sẽ liều mạng đuổi theo mà kêu lên “đao hạ lưu nhân”!”

Lục Hoàng hậu nghe đến đây, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, trong lòng hận Lệnh Quý phi đến tận xương tủy.

Dĩ nhiên nàng mong Hoàng đế sớm chết. Một khi hắn chết, cho dù không có một lời di chiếu nào, con trai nàng cũng có thể đường đường chính chính lên ngôi.

Quan trọng nhất là lúc này Lý Cẩm Dạ đang bị giam trong ngục, dù có muốn gây sóng gió, cũng chẳng có khả năng.

Trương Hư Hoài và Lý Cẩm Dạ thân thiết đến mức có thể mặc chung một cái quần, thả Trương Hư Hoài ra chẳng khác nào thả Lý Cẩm Dạ ra.

Thả hổ về rừng, hậu hoạn khôn lường!

Lục Hoàng hậu cười nhạt: “Lệnh Quý phi, hậu cung không được can dự triều chính. Trương thái y là tội thần của triều đình, bổn cung có thể quản chuyện lục cung, nhưng không thể nhúng tay vào tiền triều. Quy củ tổ tông không thể phá! Người đâu, đưa Quý phi hồi cung!”

“Dựa vào đâu bắt thần thiếp hồi cung?”

Lệnh Quý phi chưa từng cứng rắn như lúc này: “Thần thiếp thân là Quý phi, đương nhiên phải ở lại bên cạnh Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng triệu kiến!”

“Ngươi tuy là Quý phi, nhưng bổn cung là Hoàng hậu, là chủ của lục cung!” Lục Hoàng hậu ánh mắt sắc bén, sắc mặt đầy phẫn nộ.

Hậu cung Đại Tân, hai nữ nhân quyền quý nhất từ giây phút này xé toạc lớp vỏ bọc tỷ muội hòa thuận, lộ ra nanh vuốt sắc nhọn của riêng mình.

“Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương!”

Công công thân cận, vội vã chạy ra: “Hoàng thượng truyền hai vị nương nương hồi cung trước.”

Lục Hoàng hậu và Lệnh Quý phi liếc nhau, dù không cam lòng, cũng chỉ có thể hừ một tiếng rồi mỗi người quay đi một hướng.

Các phi tần còn lại thấy vậy, ai nấy đều lo âu lặng lẽ lui theo sau.

Hoàng thượng còn chưa băng hà, hai người đã như muốn ăn tươi nuốt sống nhau, nếu thật sự xảy ra chuyện… số phận những phi tử tầm thường như họ rồi sẽ ra sao?



Tiền điện lúc này trở nên vắng vẻ.

Lý công công lập tức vẫy tay gọi người học trò đắc ý nhất lại, ghé tai dặn vài câu.

Người kia gật đầu, vội vàng rời điện, Lý công công lúc này mới quay lại.

Vị Hoàng đế mà bên ngoài đồn là vừa ho ra máu, vừa nôn thức ăn, giờ phút này đang ngồi khoanh chân ngay ngắn trên long sàng, sắc mặt âm trầm.

“Các nàng ấy tranh cãi cái gì vậy?”

Lý công công lập tức quỳ trước long sàng, vừa lau nước mắt vừa đáp: “Quý phi nương nương muốn thả Trương thái y ra để khám bệnh cho Hoàng thượng. Hoàng hậu không cho, nói hậu cung không được can chính.”

“Hừ!” Bảo Càn đế hừ lạnh: “Nàng ta là đang mong trẫm chết sớm đấy!”

Lý công công giật mình, không dám hé thêm lời nào.

Bảo Càn đế nhìn ánh lửa nhảy nhót trên bàn, đưa tay day trán, hồi lâu mới nói: “Lòng người ấy mà, không thử sao biết được là đen hay đỏ!

Lý công công cúi đầu thấp hơn nữa, ánh mắt liếc về phía Tề Tiến đang đứng một bên, lúc này mới phát hiện trên mặt Tề Tiến hoàn toàn không có chút biểu cảm.

Gã kia, trẻ tuổi vậy mà đã làm tâm phúc của Hoàng thượng, không phải không có lý do.

“Tề Tiến!”

“Thần có mặt!”

“Ngoài tỏ ra thả lỏng, trong âm thầm siết chặt, trẫm giao toàn bộ thành Tứ Cửu cho ngươi!”

“Xin Hoàng thượng yên tâm!” Tề Tiến chắp tay, lập tức lui ra.

Hoàng đế nghiêng mắt: “Lý công công!”

“Nô tài có mặt!”

“Gần đây Chu Khải Hằng đang làm gì?”

“Bẩm Hoàng thượng, Chu đại nhân đóng cửa không ra ngoài.”

“Việc hôn sự của tiểu nữ hắn với Lý Cẩm Hiên, đã thành chưa?”

“Hoàng thượng, Phúc vương đã hai lần sai người đến cầu thân, nhưng cả Chu đại nhân lẫn Chu phu nhân đều không ra mặt, chỉ có quản gia tiếp.”

“Hắn khôn đấy!”

Mặt Bảo Càn đế trắng nhợt, rồi khẽ cười: “Cũng đến lúc triệu hắn vào cung gặp trẫm rồi!”

“Nô tài lập tức đi truyền!”

Lý công công cầm phất trần, chạy đi như bay, một lát sau lại quay về: “Hoàng thượng, Tấn vương đang quỳ ngoài điện, nói muốn hầu bệnh Hoàng thượng.”

“Còn người kia, đã đến chưa?”

Lý công công lắc đầu.

Bảo Càn đế “ừ” một tiếng: “Trẫm mệt rồi, muốn nghỉ. Đuổi nó về đi!”

“Tuân chỉ!”



Mắt Tấn vương đỏ hoe rời đi, không ra khỏi cung, mà đến điện của Quý phi.

“Bẩm mẫu phi, phụ hoàng vẫn không gặp con!”

“Ngay cả con mà cũng không gặp?!” Giọng Lệnh Quý phi bỗng sắc lạnh, vẻ mặt lập tức hiện lên sát khí: “Con là đứa con mà người thương nhất mà!”

Lý Cẩm Vân lau nước mắt: “Hay là… phụ hoàng bệnh nặng quá, đầu óc không còn tỉnh táo nữa?”

Bệnh đến không tỉnh táo?

Lệnh Quý phi thở gấp, chuỗi Phật châu trong tay “cạch” một tiếng nện mạnh lên tay vịn ghế, khiến Lý Cẩm Vân giật bắn mình.

“Con lui ra ngoài cung trước, mấy ngày này ngoan ngoãn ở trong vương phủ, đừng đi đâu hết.”

“Vâng!”

Lý Cẩm Vân hành lễ rồi rời đi.

Đợi hắn đi xa, Lệnh Quý phi mới nói nhỏ: “Người đâu!”

“Có nô tỳ!”

“Tìm cách âm thầm mời Vương Trực đến, nhất định phải tránh ánh mắt của tất cả mọi người.”

“Tuân lệnh, nương nương!”

Nửa canh giờ sau, Vương Trực ngoan ngoãn đứng trước mặt Lệnh Quý phi, khom người hỏi: “Nương nương triệu nô tài có việc gì?”

Lệnh Quý phi mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: “Vương Trực, bổn cung biết ngươi là người của An Thân vương, cũng biết thời gian qua ngươi vẫn ngầm giúp đỡ hai người họ.”

Trên mặt Vương Trực không chút sợ hãi vì bị vạch trần, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Lệnh Quý phi.

Lệnh Quý phi chợt có cảm giác bị người ta nhìn thấu, cảm giác ấy vô cùng khó chịu.

Đúng lúc này, Vương Trực mới mở miệng: “Quý phi nương nương không cần đề phòng nô tài, nô tài đúng là người của An vương. Vương gia có lời dặn, muốn nô tài chuyển tới nương nương.”

“Là gì?”

“Vương gia nói: Ngay từ khoảnh khắc năm xưa nương nương quỳ bên cạnh ngài ấy, hai người đã là đồng minh rồi!”

“Đồng minh…” Lệnh Quý phi khẽ nhấn mạnh từng chữ.

“Vương gia còn nói: Nương nương muốn làm gì, thì cứ làm, không cần phải sợ!”

Lệnh Quý phi chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra, chảy dọc theo má, thấm ướt cả tóc mai…