Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 547: Tâm địa đáng diệt



Trời tối nhanh hơn dự liệu.

Tề Tiến dẫn theo hơn chục cấm vệ quân đến Thiên Lao.

Lão canh ngục vừa thấy là vị tổ tông này, vội vàng cúi đầu khom lưng nịnh nọt không ngớt.

Tề Tiến nhướng mày kiếm, lạnh lùng quát: “Trông nom An Thân Vương và Trương Thái y cho kỹ! Mấy ngày nay phải cẩn thận gấp bội, dù chỉ rụng một sợi tóc, ta cũng khiến ngươi rơi đầu!”

“Dạ, dạ, dạ!”

Lão cai ngục tiễn người đi xa rồi, vội vàng chạy vào nhà lao, cười hớn hở nói: “Vương gia, bên ngoài trời lạnh, tiểu nhân mang thêm cho ngài một cái chăn nữa nhé!”

Lý Cẩm Dạ vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời, sắc mặt trắng bệch, hỏi: “Vừa rồi có người đến sao?”

“Vương gia làm sao biết được?” Lão cai ngục cười toe toét: “Là Tề thống lĩnh tới, dặn tiểu nhân nhất định phải chăm sóc tốt cho Vương gia. Vương gia, có cần chăn không ạ?”

“Không cần!” Lý Cẩm Dạ xua tay: “Ngươi làm việc của mình đi.”

“Dạ!”

“Khoan đã!”

“Vương gia còn dặn dò gì ạ?”

“Trời lạnh, bữa tối làm chút đồ nóng, có thịt dê thì càng tốt!”

“Ngài cứ đợi, tiểu nhân đi chuẩn bị ngay đây!”

Trương Hư Hoài nhìn chiếc chăn mỏng trong góc, lẩm bẩm: “Lấy một cái đi, cái tiết trời quỷ quái này, lạnh chết mất, đêm ngủ cứ run lập cập.”

Lý Cẩm Dạ trầm mặc một lúc, khẽ thở dài: “Hư Hoài, qua được đêm nay, chúng ta nhất định sẽ rời khỏi nhà lao này.”

Trương Hư Hoài như thể bị đánh thức từ giấc chết, lảo đảo đứng dậy, cứng người một lúc mới thốt lên: “Sao… sao ngươi biết?”

“Tề Tiến đã trở về, chuyện cũng sắp sáng tỏ cả rồi.”

“Nếu đã sáng tỏ, lão hoàng đế còn giam chúng ta làm gì? Thả sớm cho rồi chứ!”

Khóe môi Lý Cẩm Dạ hiện nụ cười: “Vì lão vẫn chưa quyết định được sẽ chọn đứa con nào.”

“Chuyện đã đến nước này, mà lão còn muốn…”

Trương Hư Hoài rùng mình, sắc mặt nghiêm trọng, thì thầm: “Cũng đúng, là đứa đích tử duy nhất, đổi lại là ai cũng phải đắn đo.”

“Vậy nên, chúng ta còn phải diễn cho lão xem một vở kịch hay, tiện thể giúp lão một tay.”

“Kịch gì?”

“Rồi ngươi sẽ biết.”

“Chỉ hai chúng ta diễn thôi à?”

“Không phải.”

“Còn ai nữa?”

Lý Cẩm Dạ nắm tay Trương Hư Hoài, cẩn thận viết vào lòng bàn tay y một chữ: “Lệnh.”



Ngoài điện, tiếng xướng cao vút vang lên: “Chu đại nhân giá lâm!”

Lý công công hỏi ý hoàng đế, hoàng đế khẽ gật đầu.

Lý công công phất trần: “Tuyên!”

Chốc lát sau, Chu Khải Hằng mặc quan phục bước vào, vén áo quỳ trước long sàng hành lễ.

Bảo Càn đế dùng ánh mắt đục ngầu liếc ông một cái: “Ngươi đứng lên mà nói.”

Lúc này Chu Khải Hằng mới dám ngẩng đầu nhìn hoàng đế.

Chỉ một ánh nhìn, ông như hồn bay phách tán.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, hoàng đế như già đi mấy tuổi, khiến ông không kìm được nước mắt tuôn rơi.

“Hoàng thượng, người phải giữ gìn long thể!”

Bảo Càn đế như chẳng nghe thấy, hỏi: “Nghe nói, ngươi và phủ Vệ Quốc công đã từ hôn?”

“Bẩm hoàng thượng, là thế tử tự đến phủ An Thân vương cầu xin Vương phi chủ động thối hôn, nói là sợ liên lụy tiểu nữ. Thần… thần hổ thẹn với hoàng thượng!”

Bảo Càn đế th* d*c vài hơi, nhắm mắt gật đầu nhẹ: “Trẫm còn nghe nói, vừa lui hôn bên này, bên kia Phúc vương đã sai người tới cầu hôn?”

“Bẩm hoàng thượng, thần chưa đồng ý.”

“Tại sao không nhận?”

“Thứ nhất là không dám trèo cao, thứ hai chưa có ý chỉ của hoàng thượng, thần không dám tự quyết.”

Bảo Càn đế mở mắt, trong ánh nhìn mang theo vẻ hài lòng.

Chu Khải Hằng là tham quan, chuyện đó ông đã sớm biết. Nhưng bao năm qua vẫn dung túng, nguyên do chủ yếu là vì kẻ này tuyệt đối trung thành, mà chỉ trung thành với một mình ông.

“Chuyện tế lễ ở Tây Sơn, trẫm đã điều tra rõ. Không phải do Thập Lục làm, mà là tiểu súc sinh kia tự biên tự diễn một màn kịch!”

Chu Khải Hằng ngẩng đầu, trân trối nhìn người trước mặt, khó tin tột độ. Không ai biết trong khoảnh khắc ấy, ông đã cảm kích con dâu nhà mình biết bao.

Chu gia đã cược đúng!

“Ngươi thấy kinh ngạc, trẫm còn kinh ngạc hơn!”

Bảo Càn đế hừ một tiếng: “Trẫm suýt nữa đã định giao cả giang sơn này cho hắn, vậy mà hắn lại… lại có thể bày ra vở huynh đệ tương tàn!”

Chu Khải Hằng thận trọng suy xét ngữ khí trong lời hoàng đế, hình như không mang quá nhiều tức giận, mà là thất vọng, tiếc nuối.

Là kẻ hầu hạ quân vương nhiều năm, ông chỉ dám thăm dò: “Có lẽ Phúc vương nhất thời hồ đồ, hoặc bị người bên cạnh xúi giục làm điều sai trái?”

Lão hoàng đế ho mấy tiếng, thở dài: “Trẫm cũng mong là như thế. Làm vua trước tiên phải có lòng bao dung. Thập Lục không tranh không đoạt, vậy mà hắn cũng không dung nổi. Chờ trẫm bách niên quy thiên, những con cháu còn lại của trẫm… e là chẳng đứa nào sống nổi!”

Chu Khải Hằng không dám đáp lời.

“Khải Hằng à, trẫm chỉ có mỗi đứa đích tử này thôi!”

Nghĩ đến một đứa con trai khác đang bị nhốt, máu huyết dâng trào, ông ho sặc sụa như muốn tắt thở.

Chu Khải Hằng cuống quýt đỏ mặt, vừa khóc vừa kêu: “Hoàng thượng! Dù thế nào cũng nên thả Trương Thái y ra trước đã! Long thể của người là quan trọng nhất! Người mà đổ bệnh thì biết làm sao!”

Lý công công cũng hoảng hốt: “Hoàng thượng, Chu đại nhân nói đúng đó, xin người để Trương Thái y bắt mạch cho! Không thể trì hoãn thêm nữa!”

Lần này, Bảo Càn đế không do dự nữa, dứt khoát gật đầu.

Chu Khải Hằng lập tức đứng dậy, định đích thân tới ngục dẫn người, thì Tề Tiến, thống lĩnh cấm quân đột nhiên sải bước vào điện, vẻ mặt hiếm khi lộ ra sự lo lắng.

Y như thể không nhìn thấy Chu Khải Hằng, đi thẳng đến trước giường: “Hoàng thượng, trong lao vừa xảy ra chuyện!”

Bảo Càn đế mở bừng mắt, tim đập thình thịch: “Chuyện gì?”

Tề Tiến vội nói: “Trương Thái y vừa ăn một miếng cơm, bỗng nhiên ngất xỉu, miệng hộc máu đen.”

Toàn thân Bảo Càn đế dựng đứng lông tóc: “Sao lại như vậy?!”

“Là trúng độc ư?” Lý công công xen lời.

Tề Tiến ngừng một lát, móc ra một cây ngân châm đã đen sì: “Hoàng thượng, thần vừa kiểm tra đồ ăn, trong phần cơm của ông ấy quả thật có độc.”

Chu Khải Hằng vội hỏi: “Ý ngươi là cơm của An Thân Vương không có độc?”

Tề Tiến gật đầu.

Bảo Càn đế ngồi dậy, run rẩy chỉ tay về phía Tề Tiến, môi mấp máy hồi lâu cũng không nói nên lời.

Không nhằm vào Thập Lục, mà lại ra tay với Trương Hư Hoài.

Trương Hư Hoài là thái y thân cận của ông, là người duy nhất trên đời này có thể kéo dài mạng sống cho ông, thế mà bọn chúng… lại dám hạ thủ với hắn?

Chúng nhằm vào ai?

Không phải là nhằm vào ông sao!

Một mũi tên trúng hai đích!

Tàn độc tột cùng!

“Hoàng thượng!” Lý công công thấy hoàng đế bất động, sợ ông ngừng thở, vội vàng đỡ lấy giúp ông thuận khí.

Bảo Càn đế hất tay ông ta ra, đập mạnh tay xuống giường, giận dữ gầm lên: “Tâm địa đáng diệt! Tâm địa đáng diệt!!”

Ba người còn lại nghe vậy, không dám thở mạnh, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Bảo Càn đế giận đến cực điểm, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đá đè, tay áo phất mạnh, đôi mắt lạnh tanh.