Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến thật!
Cao Ngọc Uyên thở dài, nói: “Phiền lão quản gia mời Thế tử ra đây giúp ta, ta đi gặp công chúa trước ở hoa sảnh.”
Lời còn chưa dứt, lão quản gia còn chưa kịp trả lời, thì lại có một tiểu nha hoàn chạy tới báo: “Khởi bẩm vương phi, Tam phu nhân đến rồi.”
Đều đến cùng một lúc sao!
Cao Ngọc Uyên lập tức nói: “La ma ma, bà ngồi với Tam phu nhân một lát giúp ta, ta gặp công chúa xong sẽ sang ngay.”
La ma ma vội đáp: “Tiểu thư cứ yên tâm!”
…
Khi Cao Ngọc Uyên tới hoa sảnh thì Hoài Khánh đã uống hơn nửa chén trà.
“Xin lỗi đã để công chúa đợi lâu, chuyện phiếm để sau, để ta bắt mạch cho công chúa trước.”
Lời này vừa đúng ý Hoài Khánh.
Thật ra chứng hàn cung của nàng đã chữa khỏi hơn nửa, nhưng do chuyện tế lễ Tây Sơn và việc hai phủ hủy hôn kéo dài hai tháng.
Trước khi đến nàng còn lo Cao Ngọc Uyên ghi nhớ chuyện cũ, không nhắc gì đến chữa bệnh nữa. Ai ngờ người ta vừa vào cửa đã chủ động nhắc đến, làm sao nàng có thể không đồng ý? Lập tức xắn tay áo, đưa tay ra.
Cao Ngọc Uyên đặt ba ngón tay lên mạch, tập trung bắt mạch rồi lắc đầu: “Hai tháng không dùng thuốc, lại thêm trời lạnh, hàn khí trong người công chúa còn nặng hơn trước. Vậy thế này, ta kê hai đơn thuốc: một uống trong, một dùng ngoài, chỉ có thể kết hợp cả hai mới hiệu quả.”
Người với người, đôi khi phải dựa vào duyên phận.
Trước đây Hoài Khánh thấy mình với Cao Ngọc Uyên đúng kiểu khắc khẩu, nhìn kiểu gì cũng không thuận mắt. Giờ nhìn lại, càng nhìn càng thấy hợp.
Nàng thở dài: “Nếu không có chuyện Tây Sơn, hai nhà đã là thông gia, ngươi đối tốt với ta thế này, ta cũng yên tâm mà nhận. Bây giờ… lại thành ta nợ ngươi nhiều quá.”
“Hôm nay ngươi nợ ta, mai ta nợ ngươi, như vậy mới có thể gặp nhau mãi được.” Cao Ngọc Uyên mỉm cười.
Hoài Khánh nghe xong, trong lòng càng thấy áy náy.
An Thân Vương phi nói chuyện khách sáo như vậy, chứ thực tế thế nào, ai mà không hiểu. Nàng thật sự không biết nên mở miệng thế nào nữa.
Cao Ngọc Uyên chẳng hay biết gì những toan tính trong lòng Hoài Khánh, bèn quay sang bảo nha hoàn ngoài cửa: “Thế tử gia sao còn chưa tới? Mau sai người đi giục.”
“Đến rồi, đến rồi, thế tử đến rồi ạ!”
Cao Ngọc Uyên đứng dậy, cười nói: “Thế tử đến rồi thì ta không làm phiền nữa, đi kê hai đơn thuốc…”
“Không vội, không vội!” Hoài Khánh vội giữ nàng lại: “Ta tìm Thế tử cũng không có chuyện gì lớn, vương phi cũng ngồi lại nghe chút đi.”
Tô Trường Sam ở ngoài nghe được câu này, bèn cất giọng lớn: “Cao Ngọc Uyên, ngươi ngồi đi, chẳng có gì phải tránh cả!”
Cả hai đều muốn nàng ở lại, Cao Ngọc Uyên cũng không tiện từ chối nữa.
Tô Trường Sam bước vào, ngồi xuống ghế gỗ lê, chưa chờ nha hoàn rót trà đã mở miệng: “Tìm ta có chuyện gì?”
Hoài Khánh thấy bộ dạng thiếu kiên nhẫn của hắn, đoán là Quốc công phủ đã gửi tin, bèn không vòng vo nữa.
“Thật ra cũng không có chuyện gì khác, chỉ là thấy Thế tử và Chu tiểu thư vốn là một mối lương duyên tốt, vậy mà lại bị…”
“Công chúa có từng nghe câu ‘nước đổ khó hốt’ chưa?” Tô Trường Sam lạnh lùng ngắt lời.
Hoài Khánh nghẹn họng.
Cao Ngọc Uyên bên cạnh cũng giật mình, hóa ra công chúa Hoài Khánh đến là để làm mối?
“Hôn nhân không phải trò đùa, đã hủy là hủy, sao có thể nói hôm nay hủy, mai lại thành được?”
Tô Trường Sam đứng dậy, cười gằn: “Hay là vì bây giờ thấy Lý Cẩm Dạ đắc thế rồi, muốn dán lại à? Ta nghĩ với nhân phẩm của Chu đại nhân, chắc không đến mức đó đâu nhỉ!”
Vài câu nói khiến Hoài Khánh muốn tìm cái lỗ chui xuống, mặt đỏ bừng: “Ta chỉ cảm thấy hai người thật đáng tiếc…”
“Tiếc cái gì mà tiếc, công chúa đừng nói vậy nữa!”
Tô Trường Sam nghe nói Tam phu nhân đến, trong lòng vốn đã có lửa giận, giờ nói năng chẳng nể nang gì: “Nếu công chúa còn nói tiếp, thì trước khi công chúa mất mặt, ta thay Chu phủ thấy xấu hổ trước; hay là, người Chu phủ các ngươi nghĩ rằng đời này Tô Trường Sam ta ngoài Chu tiểu thư ra thì chẳng cưới được ai nữa?”
Hoài Khánh: “…”
Tô Trường Sam hừ một tiếng: “Phiền công chúa thay ta gửi lời đến Chu đại nhân: bảo ông ta đừng nhớ đến ta nữa! Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ! Chẳng lẽ trong mắt Chu đại nhân, Tô Trường Sam ta còn không bằng một con súc sinh sao?”
Nói rồi, hắn quay đầu nhìn Cao Ngọc Uyên một cái đầy khó chịu, vung tay áo bỏ đi!
Cao Ngọc Uyên trong lòng ấm ức: Nhìn ta làm gì, ta đâu có biết công chúa tới là vì chuyện này đâu?
Hoài Khánh vốn biết tính tình Tô Trường Sam không tốt, nhưng đây là lần đầu nàng thấy hắn nói chuyện chua chát như thế, mặt nàng cứng lại, sắc mặt cũng sụp xuống.
Nghĩ bụng: ta đường đường là công chúa Đại Tân, sao lại phải chịu uất ức như vậy! Các ngươi muốn sao thì tùy, bổn công chúa không xen vào nữa!
Quay đầu nhìn Cao Ngọc Uyên, thấy nàng cũng mang vẻ bất lực, bèn hít sâu một hơi lại thở ra: “Ngươi xem hắn kìa…”
“Hắn vốn như vậy, tính nóng lên thì đến trời cũng không ngăn được.”
Cao Ngọc Uyên ngừng một chút rồi nói tiếp: “Có lúc vương gia nhà ta cũng không quản nổi hắn. Công chúa bớt giận, đừng so đo với hắn. Hắn là nam nhân, làm sao hiểu được nỗi khó của người làm dâu.”
Hoài Khánh nghe xong cảm động suýt rơi lệ, không gọi “vương phi” nữa mà trực tiếp nói: “A Uyên à, chỉ có ngươi là hiểu lòng ta, nếu không phải…”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hoài Khánh lập tức biết mình lỡ lời, vội im bặt.
Cao Ngọc Uyên là ai chứ, làm sao không nghe ra được trong đó có ẩn ý? Lập tức thử hỏi: “Theo lý thì Chu đại nhân không phải người ăn cỏ cũ, Chu phu nhân khi xưa hủy hôn rất dứt khoát, càng không thể tự vả mặt mình. Chẳng lẽ là Chu tiểu thư…”
Người ta đã đoán trúng, Hoài Khánh nghĩ: còn giấu gì nữa? Bèn hạ giọng nói: “Không phải là nàng thì là ai chứ!”
Cao Ngọc Uyên nghe mà giật mình.
Chu Tử Ngọc muốn lấy Tô Trường Sam, không thì không chịu cưới ư? Chuyện này nghe sao mà kỳ lạ vậy!
Không đúng!
Trong chuyện này nhất định có ẩn tình!
…
Tô Trường Sam hằm hằm bước ra khỏi viện.
Đại Khánh, Nhị Khánh chạy tới đón, đồng thanh gọi: “Gia!”
Mặt Tô Trường Sam lạnh tanh, chỉ tay vào Đại Khánh, quát: “Ngươi! Về nói với Quốc công gia một tiếng, cứ bảo là ta nói: từ nay trở đi, hễ ai đến cầu hôn, tất cả không được cho vào cửa. Ai hỏi tại sao, cứ nói thế tử gia bị ngã ở Tây Sơn, hỏng luôn gốc rễ, không thể làm nam nhân, không muốn hại con gái nhà người ta!”
“Gia!” Đại Khánh sốt ruột đến đỏ cả cổ. Nam nhân sao có thể bôi nhọ bản thân kiểu này chứ?
Tô Trường Sam chẳng thèm liếc hắn, chỉ tay qua Nhị Khánh: “Đi! Cùng gia đến gặp Tam phu nhân!”
Muốn làm gì vậy!?
Nhị Khánh sợ đến dựng tóc gáy, “phịch” một tiếng quỳ xuống, ôm lấy chân chủ tử, chuẩn bị van xin.
Bỗng nhiên, Tô Trường Sam đá một cước: “Ngươi mà dám khuyên một câu, gia ném ngươi vào Di Hồng Viện một tháng!”
Thế là, lời sắp ra miệng lại bị dọa trở lại. Nhị Khánh rụt cổ nghĩ: Một tháng lận, chẳng phải mình sẽ khô như xác ve sao!?