Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 560: Tam phu nhân quả là hiền thục.



Trong noãn các.

Thẩm Thanh Dao ngồi ngay ngắn uống trà, La ma ma ngồi bên cạnh, trò chuyện đôi câu không đầu không cuối.

Lúc này, Tô Trường Sam bước vào, La ma ma ngẩn người, vội bước ra nghênh đón: “Sao Thế tử gia lại đến đây?”

Tô Trường Sam không nói gì, ánh mắt lướt qua La ma ma, rơi xuống người Thẩm Thanh Dao.

Thẩm Thanh Dao đứng dậy hành lễ, Tô Trường Sam gật đầu: “Tam gia đang làm việc ở nha môn, mấy ngày nay bận bịu, trời chưa tối thì chưa về phủ. Tam phu nhân đến tìm hắn có việc gì sao?”

Thẩm Thanh Dao nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là trời lạnh rồi, ta đến đưa mấy bộ áo quần mùa đông cho chàng.”

Tô Trường Sam im lặng một lúc, bỗng bật cười: “Tam phu nhân quả là hiền thục, chắc là nghe nói Tam gia sắp thăng quan chứ gì?”

Sắc mặt Thẩm Thanh Dao lập tức trầm xuống, cơn giận gần như không giấu nổi giữa hai hàng lông mày.

Tô Trường Sam lại làm như không thấy, bước đến bên bàn, ngón tay chạm vào bọc vải, cười khẩy vài tiếng, tiếp tục nói: “Ta còn nhớ lúc Tam gia rơi xuống từ Tây Sơn, Tam phu nhân cũng không thèm đến thăm một lần.”

Lời vừa dứt, Thẩm Thanh Dao lập tức có cảm giác như bị người ta l*t tr*n tâm can, thấy rõ mọi thứ. Nàng nghiến răng nghiến lợi, muốn mở miệng biện hộ mấy câu, lại phát hiện bản thân không có cách nào phản bác.

Trước đây, nàng giữ lễ nghi, không quan tâm đến chuyện của chồng là thật!

Hiện tại, nàng đột nhiên có cảm giác bất an, muốn đến thăm dò cũng là thật!

Tô Trường Sam quay lại bên cạnh Thẩm Thanh Dao, nhìn nàng từ trên cao, ánh mắt châm biếm: “Áo quần Tam gia xưa nay đều đơn sắc, hắn thích nhất là màu lam và xám. Vậy mà ngươi lại làm cho hắn toàn là màu đỏ sẫm, tím sẫm. Tam phu nhân nhìn có vẻ đoan trang, không h*m m**n gì, nhưng thực ra trong lòng lại mong nam nhân xuất chúng, thăng quan tiến chức, tham vọng cũng không nhỏ nhỉ!”

Thẩm Thanh Dao ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Trường Sam với ánh mắt ngạc nhiên, khó tin.

Người này… làm sao chỉ qua vài màu sắc áo quần mà đã nhìn thấu lòng nàng gần như không sót một chút gì thế chứ?

Nàng đâu biết rằng, từ khi nàng và Tạ Dịch Vi bàn chuyện hôn sự, người đàn ông trước mặt này đã nghiên cứu về nàng không dưới mười lần.

Tô Trường Sam nói móc xong, nhướng mày huýt sáo một tiếng, lững thững bước ra ngoài.

Vừa hay, Cao Ngọc Uyên tiễn công chúa Hoài Khánh xong, được nha hoàn và ma ma vây quanh bước vào.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Trường Sam lười nhác liếc nhìn nàng một cái, không nói lời nào lập tức rời đi.

Cao Ngọc Uyên nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy ánh mắt mà Tô Trường Sam nhìn nàng hôm nay có gì đó rất sâu xa.

Càng khiến nàng nghi ngờ hơn là hắn đến viện này làm gì?

Không kịp nghĩ nhiều, nàng đã bước vào sảnh: “Tam phu nhân đến đây làm gì?”

Thẩm Thanh Dao ho một tiếng: “Đến đưa mấy bộ áo quần mùa đông cho Tam gia.”

“Ồ!” Cao Ngọc Uyên nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng đến cả một tiếng xưng hô cũng không có, bèn không nói gì thêm.

Tính nàng vốn vậy, lòng đã nguội lạnh thì rất khó mà ấm lại được.

Thẩm Thanh Dao thấy Cao Ngọc Uyên lạnh nhạt với mình, trong lòng suy nghĩ một hồi, đột nhiên cảm thấy những lời vừa rồi của Thế tử chắc chắn là do nàng ta sai khiến.

Bằng không, với người như Thế tử, sao lại cố tình đến gặp một phụ nữ như nàng, rồi buông mấy câu khó nghe như thế?

Thẩm Thanh Dao im lặng ngồi thêm một lúc, nói: “Tam gia đang ở vương phủ, ta biết chàng chán ghét ta, nhưng dù ghét thế nào, cũng phải nghĩ đến danh tiếng của Tạ phủ. Sắp tới còn hai tháng nữa là Tết, nhiều việc thiếp là nữ nhân không thể tự quyết, vẫn cần chàng trở về trấn giữ, vương phi là người thân thiết nhất với chàng, mong người khuyên giúp vài lời.”

Cao Ngọc Uyên nhíu mày: “Ta xưa nay không khuyên ai, huống hồ thúc ấy là trưởng bối, ta cũng không khuyên nổi.”

Thẩm Thanh Dao khựng lại, sắc mặt khó coi, ánh mắt đảo qua Cao Ngọc Uyên, càng khẳng định suy nghĩ vừa rồi.

“Đã vậy thì ta cáo lui trước!”

“Vậy ta không tiễn, Tam phu nhân đi thong thả!”

Thẩm Thanh Dao âm thầm hận Cao Ngọc Uyên làm dáng vương phi, bước đến cửa thì dừng chân, không nhịn được nói: “Tam gia chỉ nghe lời vương phi, vương phi nói một câu còn hơn chúng ta nói cả trăm câu.”

Cao Ngọc Uyên có vẻ suy nghĩ, yên lặng chờ nàng nói tiếp.

Thẩm Thanh Dao nở nụ cười: “Tam gia đi làm quan, sĩ diện là điều rất quan trọng. Ta gọi chàng về phủ không phải vì bản thân, mà là vì thể diện của Tạ phủ. Có thể diện rồi, Tam gia ra ngoài mới có thể ngẩng cao đầu. Bằng không, bị người ta chỉ trỏ, vương phi trong lòng cũng không đành đâu, phải không?”

Nói xong, nàng hành lễ, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.

Cao Ngọc Uyên nhìn theo bóng lưng nàng, nói: “Ma ma, ta cũng coi như ăn nói giỏi giang, vậy mà nghe nàng ta nói đạo lý nãy giờ, ta lại không biết đáp thế nào.”

La ma ma đáp: “Đó là vì tiểu thư nể mặt Tam gia, giữ cho nàng ta chút thể diện. Nếu gặp phải người như Thế tử, không nể mặt trong ngoài thì nàng ta chỉ còn biết trừng mắt nhìn thôi.”

“Ồ, Thế tử vừa rồi nói gì với nàng ta?”

La ma ma lập tức kể lại đầu đuôi.

Cao Ngọc Uyên nghe xong, cau mày: “Ma ma, có thấy lời Thế tử nói tuy khó nghe, nhưng thật ra rất có lý không?”

La ma ma gật đầu.

Cao Ngọc Uyên thở dài, ánh mắt lướt qua bọc áo quần: “Đem đến phòng Tam thúc đi, có về hay không, để thúc ấy tự quyết định!”

*

Trên xe ngựa

Thẩm Thanh Dao tức giận không thôi.

Chuyến đi này, nàng đã chịu nhún nhường, dày mặt đến trước, vậy mà…

“Ngươi cũng thấy rồi đấy, đầu tiên là để ta đợi lâu một hồi, rồi lại sai Thế tử đến mắng mỏ ta, sau cùng còn bóng gió mấy câu… Chủ thế nào, tì nữ cũng thế ấy, ai nấy lòng dạ sâu như biển, chuyến này đúng là không nên tới.”

Thúy Nhi thấy phu nhân lại nghĩ đến Thanh Nha, vội khuyên: “Sau này nương tử nói chuyện nên mềm mỏng một chút, một người là Thế tử, một người là vương phi, thân phận đều cao hơn chúng ta.”

“Chúng ta có lý thì sợ gì chứ!” Thẩm Thanh Dao trừng mắt.

“Không sợ, nhưng giờ là phu nhân muốn Tam gia quay về mà.”

“Hắn không về, ta không thể làm Tam phu nhân nữa sao?”

Thẩm Thanh Dao cười nhạt: “Ta phạm phải tội gì à? Dù sau này hắn làm quan nhất phẩm, thì người được phong mệnh phụ phu nhân cũng chỉ có thể là ta!”

Thúy Nhi nghe vậy thì trợn tròn mắt.

Xong rồi, nói gì cũng vô ích rồi.

*

Ở một nơi khác.

Xe ngựa của phủ công chúa đã đến Chu phủ, Dư thị được tin, vội thay quần áo ra đón.

Mẹ chồng nàng dâu ngồi xuống, Hoài Khánh kể lại tình hình đến hai phủ hôm nay.

Cuối cùng, nàng thở dài: “Vệ Quốc công và Thế tử đều không có ý định ấy, chắc là vết thương lòng trước kia chưa lành. Phu nhân hãy khuyên muội muội thêm lần nữa, hái ép chẳng có quả ngọt đâu.”

Dư thị sốt ruột đến hoa mắt: “Nếu ta khuyên nổi, nếu con bé chịu nghe, còn đến nỗi phải để công chúa đích thân đi chuyến này sao? Ta cũng là người biết xấu hổ mà!”

Hoài Khánh không buồn ngẩng mắt, nâng chén trà nhấp một ngụm, không nói thêm lời nào.

Dư thị cũng hiểu là làm khó người khác, thở dài nặng nề rồi tự tìm đường lui: “Thôi được, đợi cha con bé về, chúng ta cùng nhau khuyên thêm lần nữa!”

“Khỏi cần khuyên nữa! Cùng lắm ta cắt tóc xuống tóc đi tu!” Chu Tử Ngọc xông vào, tay cầm kéo: “Dù sao cũng chẳng ai chịu cưới, chi bằng đi tu cho mọi người đều được yên ổn!”

Dư thị hồn bay phách lạc: “Con… con… muốn dồn ta đến đường chết sao?”

“Nương là người muốn dồn chết con trước!”

Chu Tử Ngọc khóc không thành tiếng: “Hai lần bị hủy hôn, khắp kinh thành còn ai dám cưới con? Mọi người nói xem, còn ai nữa?”