Lý Cẩm Hiên nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt mang theo thương hại và giễu cợt: “Lý Cẩm Dạ, đừng tưởng kéo được hai huynh đệ chúng ta xuống ngựa thì ngươi có thể lên ngôi. Trong người ngươi chảy một nửa dòng máu dị tộc, ngôi vị ấy vốn không thuộc về ngươi, chỉ đang làm áo cưới cho người khác mà thôi.”
Lý Cẩm Dạ nhắm mắt lại, cười tự giễu: “Hoàng huynh ở trong ngục gần một tháng, cuối cùng cũng thông suốt được ít nhiều, quả thật đáng mừng. Chỉ là, kết cục ai cũng có, huynh tưởng… ta sẽ để tâm sao?”
Chỉ một câu ấy thôi, Lý Cẩm Hiên đã hiểu rõ, tại sao Lý Cẩm An lại thất bại, tại sao hắn cũng bại, mà lại bại hoàn toàn không còn gì, bởi vì kẻ trước mặt, căn bản là người không thể dò được.
Hắn nghiến răng, gằn từng chữ một: “Thập Lục đệ không sợ… có một ngày sẽ gặp báo ứng sao?”
Lý Cẩm Dạ hờ hững cười: “Báo ứng là thứ mà kẻ đứng trên cao dùng để dọa kẻ đứng dưới thấp. Hoàng huynh muốn mạng ta, còn ta… vẫn giữ mạng toàn phủ của hoàng huynh. Báo ứng, xét cho cùng nên rơi xuống đầu huynh mới phải, có phải không?”
Lý Cẩm Hiên nghẹn lời.
Lý Cẩm Dạ đổi giọng, thong thả kể lại chuyện xưa: “Hoàng huynh còn nhớ vụ án Thẩm Thanh, tri phủ Hải Môn mười năm trước chứ?”
Lý Cẩm Hiên đột ngột biến sắc.
Ý cười nhạt lẽo dâng lên trong mắt Lý Cẩm Dạ: “Chỉ vì một câu ‘mọi chuyện nên phân rõ trước sau, giữa đích xuất và thứ xuất, giữa vợ cả và thiếp vẫn có khác biệt’, Thẩm Thanh bị tiểu nhân mật báo lên huynh. Huynh cho rằng hắn đang giễu cợt huynh và Lục hoàng hậu, bèn ghi thù trong lòng, bày mưu giá họa, khiến cả nhà hắn bị xử trảm!”
Tim Lý Cẩm Hiên đập thình thịch liên hồi, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Những lời Lý Cẩm Dạ nói, không sai một chữ.
“Thực ra thê tử đầu tiên của Thẩm Thanh mất sớm, để lại một trưởng tử; thê tử thứ hai sinh thêm hai con trai. Trong phủ có ba đứa con đích, ông ta sợ trưởng tử chịu thiệt nên mới nói câu ấy để răn đe hai người sau. Nhưng chính câu nói đó lại rước họa, khiến hai trăm bảy mươi mốt mạng nhà họ Thẩm rơi đầu. Chỉ còn cô con gái út của Thẩm Thanh được học trò cứu ra, ẩn danh mai tích, chịu nhục sống lay lắt, cuối cùng bước chân vào lầu hát, làm một đào kép.”
Lý Cẩm Dạ nghiêng người tới gần, giọng chỉ hai người nghe được: “Đáng lẽ đã là quỷ âm ti, lại sống sót ở dương gian. Hoàng huynh, cô nương ấy chính là Như Ngọc, tên khuê phòng trước kia của nàng… là Thẩm Như Ngọc!”
Cơ thể Lý Cẩm Hiên lảo đảo, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Hắn vạn lần không ngờ, người đàn bà phong tình trên giường ấy, cũng từng là một “tiểu thư”.
Lý Cẩm Dạ ho một tiếng: “Hoàng huynh, ta nói vậy có đúng không? Làm chuyện ác, ắt có báo ứng. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai!”
“Ngươi… ngươi…”
Lý Cẩm Hiên run lên từng hồi: “Ngươi… không sợ ta nói hết những chuyện này ra ngoài sao?”
“Ai sẽ tin chứ?”
Ánh mắt Lý Cẩm Dạ lạnh như băng: “Hoàng huynh, muốn sống thì đừng nói những điều trong lòng ra miệng. Hãy giữ lấy mà nói với Diêm Vương sau trăm tuổi. Đó là vì tốt cho huynh, cũng vì tốt cho con cháu đời sau, càng là vì nương nương! Tẩm điện của nương nương ở ngay phía trước, ta không tiện đi cùng, xin mời!”
Lý Cẩm Hiên nặng nề th* d*c, ánh mắt nhìn người trước mặt chưa bao giờ sâu như lúc này.
Nhìn mãi, hắn đột nhiên sinh lòng khiếp sợ, bởi trong mắt Lý Cẩm Dạ, ngoài sự điềm tĩnh ra, hoàn toàn không có chút gợn sóng nào.
Trước kia, hắn luôn nghĩ mình xuất thân từ đại tộc, lại là con ruột của hoàng hậu, địa vị cao quý, nếu không ngồi lên ngôi kia thì uổng phí cả kiếp này.
Vì thế mà hao tâm tổn trí, mưu tính đủ đường kéo Lý Cẩm An xuống ngựa;
Lý Cẩm An ngã ngựa, hắn đắc ý, huênh hoang, ngạo mạn. Không muốn chờ ngày được phong chính thức, hắn muốn trừ khử tất cả những kẻ có thể uy h**p mình, nên mới xảy ra chuyện ở Tây Sơn.
Rồi thì sao?
Lý Cẩm Dạ đã giăng sẵn thiên la địa võng, chờ hắn tự chui đầu vào. Không chỉ mất trắng những gì đang có, ngay cả con cháu cũng bị liên lụy.
Lý Cẩm Hiên cay đắng, chỉ thấy bản thân thật ngu xuẩn!
Hắn loạng choạng bước tới trước điện, “phịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu ba cái vang dội, đến mức máu chảy đầm đìa.
…
Chừng một tuần trà sau, Lý Cẩm Hiên ngoái nhìn hoàng cung Đại Tân lần cuối, rồi trèo lên xe ngựa, hạ rèm.
Mười tám cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh, đội cấm quân hộ tống lên tới nghìn người. Nói dễ nghe là “hộ tống”, nói thẳng ra thì là “áp giải”.
Lý Cẩm Dạ đứng trên tường thành dõi theo, vẻ mặt không có chút bi thương.
Hải Nam tuy điều kiện gian khổ, nhưng cách xa kinh thành, tránh khỏi tranh đấu, yên ổn sống đến cuối đời cũng không tệ. Với Lý Cẩm Hiên mà nói, ấy cũng xem như là kết cục tốt.
“Gia, người trong Thiên Lao… cũng nên kết thúc rồi.” Giọng của Thanh Sơn vang lên bên tai.
Lý Cẩm Dạ quay đầu lại, nét mặt lạnh tanh: “Kẻ khổ mệnh, để nàng ta sống thêm một mạng. Việc này giao cho ngươi, nhất định phải làm sạch sẽ.”
“Dạ!”
…
Ba ngày sau, nửa đêm.
Nghĩa địa hoang, âm khí lạnh lẽo.
Xác cũ đã phân hủy, thi thể mới lại được xe chở tới. Khu nghĩa địa này là nơi chuyên dụng của đại lao Hình Bộ, chuyên xử lý tử tù chết trong ngục.
Hai người khiêng xác ném xuống khỏi xe, tên đi đầu lẩm bẩm “oan có đầu, nợ có chủ”, rồi kéo xe rời đi.
Người vừa đi, một bóng người từ trên cây đáp xuống, bới một cái xác từ đống mộ lên, nhét vào miệng cái xác một viên thuốc.
Chừng nửa tuần trà sau, thi thể tỉnh lại, chính là Thẩm Như Ngọc.
Thẩm Như Ngọc vừa mở mắt thấy người trước mặt, lập tức quỳ xuống.
Thanh Sơn đỡ nàng dậy, đưa cho nàng một bọc hành lý: “Bên trong có đủ bạc để ngươi sống cả đời. Gia đã sắp xếp thân phận mới cho ngươi rồi. Thẩm cô nương, hãy sống cho tốt!”
Thẩm Như Ngọc vừa mới tỉnh, sức yếu, nói: “Như Ngọc còn muốn cầu xin một ơn huệ nữa.”
“Cứ nói.”
“Thiếp không muốn đi… thiếp muốn ở bên gia, làm một nha hoàn sai vặt, hầu hạ ngài ấy.”
Thanh Sơn cau mày: “Cô thích gia?”
Thẩm Như Ngọc cắn môi, gật đầu.
Thanh Sơn im lặng hồi lâu, cuối cùng mới thở dài: “Thẩm cô nương, nghe ta một câu, trong lòng gia, ngoài giang sơn xã tắc, chỉ có thể dung được một người, đó là vương phi.”
Thẩm Như Ngọc cụp mắt xuống.
“Theo thỏa thuận ban đầu giữa ngươi và gia, ngày ngươi báo được đại thù, cũng là ngày ngươi phải chết. Nhưng gia thấy ngươi khổ mệnh, nên mới để ngươi sống. Nay ngươi làm vậy, chẳng khác gì gây phiền toái cho gia.”
“Ta biết, ngài ấy… là người tốt.”
Thẩm Như Ngọc thì thào một câu, rồi lại “phịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu về phía kinh thành ba cái. Dập xong, nàng vẫn không ngẩng đầu lên: “Ta chỉ muốn… báo ân!”
Thanh Sơn nhìn nàng chằm chằm: “Ân tình của ngươi, đã báo xong rồi, không cần báo nữa. Trời không còn sớm, cô nương lên đường đi thôi!”
Thẩm Như Ngọc đứng dậy, Thanh Sơn chỉ về phía chiếc xe ngựa ở xa.
Thẩm Như Ngọc đứng chần chừ, sắc mặt trắng bệch như giấy: “Vậy thì… phiền ngài mang giúp một lời tới gia: thiếp… sẽ luôn luôn… ghi nhớ ngài ấy.”