Lời vừa dứt, tất cả đều im lặng.
Tô Trường Sam tuy ngoài mặt có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng lúc gặp chuyện luôn nhìn rõ hơn người khác. Mấy lời vừa rồi, đã nói trắng ra hoàn cảnh hiện tại của Lý Cẩm Dạ.
Lúc này, Tạ Dịch Vi chen lời: “Ở Tứ Xuyên có động đất, Hộ bộ đã gom góp một ít ngân lượng. Ta định xin đi cứu tế, tiện thể xem xét tình hình bên đó. Tứ Xuyên cách quân Trấn Tây không xa, biết đâu có thể gặp được Trình Đại tướng quân, lần trước hắn gửi thư nhắc tới chuyện Hách Liên Chiến, nói không rõ ràng lắm. Nếu được nghe trực tiếp từ miệng hắn, chắc chắn sẽ mang về được nhiều tin tức hữu ích.”
Lý Cẩm Dạ nhìn hai người bọn họ, cảm thấy trước ngực như có hàng ngàn cái kim đang đâm vào.
Hai người này đang dùng cách “lùi một bước để tiến hai bước”, mong người khác thấu hiểu và cảm thông.
Tô Trường Sam thấy Lý Cẩm Dạ không nói gì, ho một tiếng rồi nói: “Mộ Chi, chính sự nói xong rồi thì nói chuyện riêng. Chuyện giữa ta và Tam gia sẽ không để ngươi khó xử. Đợi khi mây tan trăng tỏ, chúng ta định từ quan quy ẩn.”
Sau tấm bình phong, người Cao Ngọc Uyên bỗng cứng đờ, sắc mặt như máu rút hết khỏi da thịt.
Khóe mắt Lý Cẩm Dạ thoáng liếc về phía tấm bình phong, thản nhiên nói: “Chuyện sau này thì để sau hãy nói. Đã các ngươi đã quyết rồi thì ta sẽ không phản đối. Trường Sam, ngươi ở quân doanh nhớ giữ gìn sức khỏe; Tam gia, cuối năm nhất định phải từ Tứ Xuyên trở về, A Uyên đang mong chờ ngươi về ăn Tết đấy!”
Tạ Dịch Vi cười nói: “Nghe nói lụa Thục ở Tứ Xuyên là tuyệt phẩm thiên hạ, ta sẽ mua về ít tặng nó, để nó may vài bộ áo quần mới.”
“Tam gia có lòng rồi, nếu ở đó có món ăn vặt gì ngon, cũng mang về ít cho nàng.”
“Nhất định rồi!”
Cao Ngọc Uyên đâu thể không nghe ra hai người kia đang phối hợp mà dỗ nàng, nàng chỉ im lặng thở dài một hơi.
Lý Cẩm Dạ ngồi xuống ghế: “Trường Sam, có chuyện này ta muốn hỏi rõ: sao lại trêu vào Chu tiểu thư, khiến nàng một lòng muốn gả cho ngươi?”
Tô Trường Sam cười nhạt: “Đến gương mặt Chu tiểu thư tròn hay méo ta còn chưa nhìn rõ, sao biết được tại sao nàng lại cứ khăng khăng muốn lấy ta?”
“Vậy những lời đồn bên ngoài là do ngươi cố tình tung ra sao?”
“Không sai, để nàng hết hy vọng!”
“Nếu không giữ được vị trí Thế tử thì sao? Quốc công gia…”
“Lý Cẩm Dạ, ngươi là người làm đại sự, lại đi lằng nhằng mấy chuyện vặt vãnh này có ý nghĩa gì?” Tô Trường Sam đưa tay gõ gõ mặt bàn: “Người làm đại sự, trong lòng là thiên hạ, là bá tánh; kẻ thiển cận mới cứ chăm chăm nhìn vào miếng đất nhỏ xíu của Thế tử. Thôi, hiếm khi ngươi về sớm, nghỉ ngơi đi!”
Hai người rời đi, Cao Ngọc Uyên từ sau bình phong bước ra.
Lý Cẩm Dạ mỉm cười nhìn nàng.
Khóe mắt Cao Ngọc Uyên giật giật vài cái, ánh mắt lướt qua gương mặt đang cười của Lý Cẩm Dạ, lập tức hiểu rõ: cơn giận này của nàng, có tức cũng không phát được.
*
Đêm hôm đó.
Cao Ngọc Uyên nằm trong lòng chồng, nói: “Lý Cẩm Dạ, ta thấy mình giống một kẻ ngốc vậy.”
“Sao lại nói vậy?”
“Hôm đó đến Chu phủ, ta ngẩng cao đầu, rất đường hoàng, bởi vì Tô Trường Sam nói “không muốn liên lụy đến tiểu thư nhà người ta”. Ta tin là thật. Đối với Thẩm Thanh Dao cũng thế, ta luôn cảm thấy nàng ta không xứng với Tam thúc”.
Lý Cẩm Dạ nghĩ một lúc, rồi nói: “Vậy nên, điều mà nàng bận lòng không phải là mối quan hệ của bọn họ?”
“Đúng vậy!” Cao Ngọc Uyên ngừng một lúc rồi nói tiếp “Họ nên nói thật với ta, nếu không ta cảm thấy mình thật ngốc.”
“A Uyên, không phải chuyện gì cũng có thể nói thật.”
Lý Cẩm Dạ vuốt lưng nàng: “Họ giấu nàng, là vì không muốn nàng lo nghĩ nhiều. Mỗi người có số mệnh của riêng mình, mệnh nằm trong tay họ, chúng ta đứng ngoài nhìn là được rồi.”
“Lý Cẩm Dạ, ta là người rất cứng rắn, người thường khó mà chạm được đến lòng ta. Nhưng những người đã bước vào tim ta dù là Tam thúc hay Tô Trường Sam ta đều mong họ sống tốt.”
“Họ cảm thấy như vậy là tốt thì là tốt. Cái nàng cho là tốt, chưa chắc là cái họ cần!”
Lý Cẩm Dạ hôn lên cằm nàng: “Giống như ta, ta mệnh ngắn, nhìn sao cũng không phải là lương duyên, nhưng nàng vẫn nguyện lòng ở bên ta.”
Cao Ngọc Uyên bĩu môi, thầm nghĩ: tình cảm của bọn họ, có thể so với chúng ta sao?
*
Sáng hôm sau.
Tô Trường Sam được phục chức trở lại quân đội, ngay hôm đó rời khỏi Vương phủ.
Ba ngày sau, Tạ Dịch Vi theo Khâm sai Chu Khải Hằng vào Tứ Xuyên cứu tế. Đây là lần đầu tiên từ khi vào triều làm quan, hắn đứng trước mặt người khác một cách quang minh chính đại.
Hôm xuất thành, Cao Ngọc Uyên không ra tiễn. Thực ra, ba ngày qua nàng đều tránh mặt Tạ Dịch Vi, tiệc tiễn biệt cũng viện cớ ốm không tham dự.
Vì nàng thật sự không biết phải đối mặt thế nào!
Hai người vừa rời đi, Vương phủ lập tức trở nên vắng vẻ. Lý Cẩm Dạ và Trương Hư Hoài vẫn bận rộn suốt ngày, Cao Ngọc Uyên sai người đóng chặt đại môn, từ chối tất cả những người mang quà biếu.
Nàng không muốn phủ An Thân vương trở thành một phiên bản khác của phủ Phúc vương. Ngày trước hoa tươi vinh hiển, lửa rực dầu sôi, giờ đây lại thành một tòa phủ chết.
Ngày thứ hai sau khi Tạ Dịch Vi vào Tứ Xuyên, chính là ngày Lý Cẩm Hiên và cả nhà dọn đến Hải Nam.
Sáng hôm đó, Lý Cẩm Hiên được đưa ra khỏi ngục. Hắn nhìn ánh mặt trời ảm đạm trên đầu, ánh mắt chuyển sang Lý Cẩm Dạ đang đứng khoanh tay đối diện, khóe môi chậm rãi cong lên cười nhạt: “Thập Lục đệ thật có nhã hứng, còn chịu tiễn ta một đoạn!”
Sắc mặt Lý Cẩm Dạ lạnh tanh: “Huynh đệ một nhà, tiễn một chút cũng là nên làm!”
Gần một tháng ngồi tù khiến Lý Cẩm Hiên gầy đi trông thấy, khuôn mặt trở nên góc cạnh, không còn vẻ hiền hòa như xưa.
Lý Cẩm Dạ nhìn hắn, chợt nghĩ đến Lý Cẩm An bị giam giữ bao năm. Thực ra, trên gương mặt mấy huynh đệ bọn họ, ít nhiều đều có thể thấy lại hình bóng Hoàng đế lúc còn trẻ.
Hắn dời mắt, tiếp lời: “Cả nhà đang đợi ở cửa cung, dọc đường có Cấm quân hộ tống, đến tận khi an toàn đến Hải Nam.”
Lý Cẩm Hiên nhướng mí nhìn hắn, nói bóng gió: “Đa tạ Thập Lục đệ đã bận lòng!”
Lý Cẩm Dạ làm như không nghe thấy sự mỉa mai trong lời hắn: “Ta đã cầu xin phụ hoàng, đem toàn bộ tài sản của phủ Phúc vương đổi thành ngân lượng, giao tận tay vợ huynh. Dù đời này có tiêu xài thế nào cũng không hết, sau này thế nào thì phải xem con cháu có ra gì không!”
Lời này đúng là đánh vào chỗ chí mạng của Lý Cẩm Hiên.
Hắn im lặng một lúc, rồi nói: “Ta muốn đến dập đầu từ biệt mẫu hậu. Ơn sinh thành dưỡng dục lớn hơn trời.”
“Mẫu hậu dạo này sức khỏe không tốt, đã đóng cửa không gặp ai!”
Mắt Lý Cẩm Hiên lập tức đỏ hoe. Lời này chẳng khác gì nói cho hắn biết: Hoàng hậu tuy vẫn còn danh phận, nhưng thực chất đã bị giam vào lãnh cung.
“Không sao, ta chỉ dập đầu ngoài điện, không quấy rầy người.”
“Ta đi cùng huynh!” Lý Cẩm Dạ đưa tay ra hiệu mời.
Hai huynh đệ chậm rãi bước đi, một người mặc quan phục, một người áo vải thô, luôn giữ khoảng cách một trượng, không gần không xa.
“Thập Lục, đệ có biết gần đây ta hay nhớ tới ai không?”
“Ai?”
Lý Cẩm Dạ kiên nhẫn đợi một lát, mới nghe hắn nói: “Đại ca chúng ta, Lý Cẩm An.”
“Hoàng huynh là nhớ tình nghĩa huynh đệ, hay cảm thán kết cục của huynh ấy hiện tại?”
Lời này khiến ánh mắt Lý Cẩm Hiên trở nên mơ hồ. Hắn phải cố gắng lắm để lấy lại tiêu cự, rồi chậm rãi nói: “Lý Cẩm Dạ, kết cục của hắn và của ta… Rồi một ngày cũng sẽ là kết cục của ngươi.”