Trong phòng sinh.
Tạ Ngọc Hồ nhìn thoáng qua Bích di nương, thở hổn hển nói: “Mẫu thân, người giúp con thay bộ đồ sạch, búi lại tóc cho gọn. Con như thế này trông xấu quá…”
“Nữ nhân sinh con thì làm gì có ai đẹp đẽ!” Dù miệng thì nói vậy, nhưng Bích di nương vẫn làm theo từng việc con dặn, rồi còn tự tay đút cho nàng nửa bát cháo sơn dược.
Chỉ chừng ấy đã khiến cơn đau bụng càng lúc càng rõ rệt.
Chẳng bao lâu sau, Cao Ngọc Uyên bước vào, phía sau là La ma ma bưng chén canh nhân sâm vừa nấu xong.
Tạ Ngọc Hồ thấy tam muội đến, trong lòng lập tức yên tâm hẳn, nhân lúc cơn đau ngớt đi một chút, nàng nói: “Có muội ở đây, ta không hoảng nữa.”
Cao Ngọc Uyên nhìn gương mặt đẫm mồ hôi của nàng, hàng lông mày đang nhíu chặt cũng dần giãn ra, rồi lại tiến lên bắt mạch, nói: “Chưa đủ tháng, đầu thai nhi còn chưa tụt xuống, thuốc mới bắt đầu có tác dụng, lại là lần đầu sinh nở… chỉ e không thể sớm được đâu, chắc phải một hai ngày nữa.”
Tạ Ngọc Hồ mỉm cười: “Nhân gian khổ sở lắm, nó vốn cũng không muốn đến, là ta cố ép nó phải đến đây đấy.”
Câu nói ấy khiến da đầu Cao Ngọc Uyên tê rần, nàng quát: “Nhị tỷ đừng nói nữa, giữ sức đi.”
Bích di nương chà xát hai tay, tiến lên hỏi: “Vương phi, thai nhi có thuận không?”
“Thai thuận.”
“Vậy thì tốt… tốt quá rồi!” Bích di nương mừng rỡ, quay lưng lại lén lau nước mắt.
Hai bà đỡ liếc nhìn nhau, một người bước lên nói: “Vương phi ra ngoài trước đi ạ, trong phòng không thể có quá nhiều người.”
“Các ngươi cẩn thận, lát nữa ta quay lại!”
…
Thời gian từng chút trôi qua, sân viện đã thắp đèn, sáng như ban ngày.
Tiếng la của Tạ Ngọc Hồ trong phòng sinh càng lúc càng lớn, từng tiếng nối tiếp nhau khiến mọi người ngoài sân dựng tóc gáy.
Cao Ngọc Uyên nắm chặt tay áo La ma ma, cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp như một đời.
La ma ma vỗ nhẹ lưng nàng: “Tiểu thư đừng sợ, nữ nhân sinh con đều thế cả. Năm xưa Nhị phu nhân sinh người… cũng đau đớn hai ngày hai đêm, một chân đặt hẳn vào điện Diêm Vương rồi!”
Cao Ngọc Uyên nhớ lại mẹ nàng sinh nàng ở trang viên, điều kiện khi ấy đâu sánh được bây giờ, lòng không khỏi chua xót.
Ôn Tương hiếm khi dịu dàng: “Mẹ ta sinh ta cũng khổ không kém, cha ta phải giành giật bà từ Quỷ Môn Quan trở về. Sau đó, vì thương bà mà không để bà mang thai thêm lần nào nữa, nên mới có một mình ta.”
“Ngươi có phúc, nương ngươi cũng có phúc hơn nương ta.” Cao Ngọc Uyên thở dài, bỗng dưng lại nhớ đến cha.
Cha và nương bên nhau bao nhiêu năm, mà chưa từng mang thai lần nào. Nhất định là cha không nỡ để bà chịu khổ. Nếu họ còn sống thì tốt biết mấy…
Sợ bản thân càng nghĩ càng đau lòng, nàng vội hỏi: “Đã đi mời Trương thái y chưa?”
La ma ma vội đáp: “Giang Phong đã đi rồi.”
“Vậy còn vương gia? Đã về phủ chưa?”
“Vẫn chưa trở về ạ!”
Cao Ngọc Uyên trầm ngâm một lúc: “Phái thêm người về vương phủ báo tin, bảo vương gia không cần đến nữa.”
“Vâng!”
Vừa dứt lời thì trong phòng bỗng nhiên im bặt, tiếng hét ngừng lại, sau đó là một loạt tiếng la hoảng hốt.
Cao Ngọc Uyên giật bắn người, đang định cùng Ôn lang trung xông vào thì Bích di nương mặt mày tái mét lao ra: “Vương phi, Ngọc Hồ ngất rồi!”
Cao Ngọc Uyên đẩy bà ta sang một bên, không thèm bắt mạch, cầm kim châm cứu châm luôn vào vài huyệt quan trọng.
“La ma ma! Mau cho uống canh sâm, ngậm lát sâm! Nhanh!”
“Dạ, đến ngay đây à!”
Bích di nương ở bên ngoài loạng choạng ngã ngồi xuống bậc thềm, toàn thân run lẩy bẩy.
Nửa chén trà sau, giọng của Tạ Ngọc Hồ lại vang lên rõ ràng, mọi người mới dám thở phào.
Cao Ngọc Uyên bước ra khỏi phòng sinh, người ướt đẫm như vừa dầm mưa.
Nàng liếc La ma ma một cái: “Phái người tiếp tục đi giục sư phụ đến!”
…
Tại Tạ phủ cách đó không xa, tiểu nha hoàn vén rèm chạy vào phòng trong: “Phu nhân, có tin rồi, có tin rồi!”
Thẩm Thanh Dao vội nói: “Mau nói!”
“Trước cổng có nhiều xe ngựa đến, cả Ôn lang trung của Quỷ Y Đường và An Thân Vương phi cũng đến, mời tận hai bà đỡ nổi tiếng nhất kinh thành!”
Thúy Nhi niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, nói: “Phu nhân, trận thế lớn như vậy chắc không có việc gì đâu, người yên tâm ngủ đi.”
Thẩm Thanh Dao nhìn chằm chằm Thúy Nhi, miệng mở rồi khép, khép rồi lại mở, cuối cùng mới thốt ra vài chữ: “Nó… sao lại giữ đứa trẻ lại chứ…”
“Ngươi lại ra trước cổng Cao phủ thăm dò thêm, khi nào về ta sẽ thưởng cho.”
“Vâng!”
Tiểu nha hoàn lập tức chạy đi.
Thúy Nhi khép cửa lại, nhỏ giọng nói: “Giữ hay không giữ cũng không liên quan đến chúng ta. Giờ chỉ mong nàng ta sinh con bình an. Theo nô tỳ thấy, phu nhân nên phái người báo tin cho Hầu phủ, việc này e không giấu được. Để phòng vương phi trách tội, cũng có người giúp ta nói đỡ.”
“Sao nàng ta lại trách ta được?” Thẩm Thanh Dao đẩy lò sưởi trong tay ra: “Người ta vẫn giữ đứa bé à? Mà cái cú ngã ấy, đâu phải ta đẩy, lúc đó ta với nàng ta cách nhau mấy ngàn dặm, là nàng ta tự không cẩn thận trượt chân thôi.”
Thúy Nhi không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu: “Phu nhân, dù sao ban đầu cũng là chúng ta vô tình va chạm trước mà.”
Thẩm Thanh Dao nghẹn họng, mãi không thốt ra lời.
…
“Vẫn chưa sinh sao?” Lý Cẩm Dạ đặt bút xuống, ngẩng đầu hỏi.
Thanh Sơn cúi đầu thưa: “Bẩm gia, quả chưa chín, ép ra sớm nên vất vả hơn người thường.”
Lý Cẩm Dạ có phần bực bội: “Trương Hư Hoài ở trong cung còn chưa ra à?”
Thanh Sơn đáp: “Đêm qua hoàng thượng bị cảm nhẹ, Trương thái y vẫn theo bên cạnh. Tin đã truyền vào rồi, Giang Phong đang chờ ngoài cung, xin gia yên tâm. Vả lại y thuật của vương phi và Ôn lang trung đều hiếm có trên đời, chắc không sao đâu ạ.”
Lý Cẩm Dạ thở dài: “Ta chỉ sợ tỷ ấy kiệt sức.”
Thanh Sơn không biết đáp thế nào, đành cúi đầu im lặng.
Lý Cẩm Dạ đảo mắt nhìn thấy áo choàng trên giá, bèn gỡ xuống ném cho Thanh Sơn: “Đem cái này đưa cho vương phi, nói với nàng: ‘Trời lạnh, đừng để bản thân bị lạnh’.”
“Vâng!”
“Khoan đã.”
“Gia còn dặn gì nữa ạ?”
“Phái người đến chờ trước cổng Cao phủ, có động tĩnh gì, báo ngay lập tức!”
Thanh Sơn lập tức lui đi.
…
Cao Ngọc Uyên nhận lấy áo choàng từ tay Thanh Sơn, nhìn về phía vương phủ.
“Gia bảo, trời lạnh, vương phi đừng để lạnh. Còn dặn vương phi đừng sốt ruột.”
Giữa lúc rối bời, nghe được một câu ấm áp như vậy, Cao Ngọc Uyên cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều được xoa dịu.
“Ngươi quay về đi, bảo vương gia ngủ sớm, đừng chờ ta. Hôm nay chắc ta không về được đâu.”
“Vâng!”
Vừa dứt lời, bà đỡ đã lao ra ngoài: “Vương phi! Đứa nhỏ đến giờ vẫn chưa tụt xuống, nước ối thì sắp cạn rồi, làm sao bây giờ?”
“Đừng hoảng!” Cao Ngọc Uyên trầm giọng quát, quay sang nhìn Ôn lang trung: “Lang trung, còn cách nào khác không?”
Ôn lang trung lắc đầu: “Kim cũng châm rồi, thuốc cũng dùng hết rồi, sinh con khác với chữa bệnh… giờ chỉ có thể trông vào nhị tiểu thư thôi!”
“Thanh Sơn!” Cao Ngọc Uyên quát lớn: “Phái thêm người vào cung mời sư phụ, cứ nói tình hình nguy cấp, bảo người nhất định phải nghĩ cách ra khỏi cung!”