Lúc này, Tạ Ngọc Hồ đang ngậm một miếng vải mềm trong miệng, mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân ướt sũng, nằm co quắp trên giường.
Đau!
Thật sự rất đau!
Từng đợt như thủy triều dâng cuồn cuộn, không ngừng không nghỉ, không có điểm dừng!
Cảm giác như cơ thể bị xé toạc ra, cái gọi là địa ngục nhân gian, chắc cũng chỉ đến thế mà thôi!
Miếng vải trong miệng bị người ta lấy ra, La ma ma rưng rưng nước mắt đút cho nàng một thìa canh sâm. Nàng há miệng, vừa định nói, thì một cơn đau dữ dội từ bụng dưới ập tới, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Trong tiếng kêu đó, Cao Ngọc Uyên xông vào, nắm chặt lấy tay nàng: “Nhị tỷ, tỷ phải cố gắng lên.”
Tạ Ngọc Hồ mắt bỗng đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Khóc cái gì mà khóc, ráng sức cho ta!”
Cao Ngọc Uyên vừa giúp nàng lau nước mắt, vừa gào lên: “Nghe lời bà mụ, bảo ráng sức thì ráng sức, bảo nghỉ thì nghỉ!”
“A Uyên… ta… ta sẽ cố…”
“Thế mới đúng!”
Cao Ngọc Uyên gào đến nỗi gân xanh nổi đầy cổ, đôi mắt cũng rưng đỏ.
…
Phía đông, trời hửng sáng.
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần lặn.
Lý Cẩm Dạ từ nha môn bước ra, Thanh Sơn vội tiến lại.
“Thế nào rồi, sinh chưa?”
“Vẫn chưa sinh được!”
Lý Cẩm Dạ kinh hãi, mí mắt giật liên hồi: “Đã một ngày một đêm rồi, sao vẫn chưa sinh?”
Thanh Sơn lắc đầu. Chuyện đàn bà sinh nở, hắn cũng không rõ lắm.
“Hư Hoài từ trong cung ra chưa?”
“Bẩm gia, vẫn chưa thấy ạ.”
Lý Cẩm Dạ cau mày, quyết đoán: “Không về phủ nữa, tới thẳng cung, ta đích thân đến mời!”
“Dạ!”
Ngựa chạy như bay, chưa đầy một chén trà đã tới cổng cung. Từ xa đã thấy Giang Phong đang chờ ở ngoài.
Lý Cẩm Dạ nhảy xuống xe: “Giang Phong, ngươi về đi, chuyện Hư Hoài để ta nghĩ cách!”
Giang Phong nghe xong, thầm cảm thấy bất ổn, chỉ e nhị tiểu thư vẫn chưa sinh được.
…
“Phu nhân, đến giờ vẫn chưa sinh được, e là nguy hiểm rồi!”
Thúy Nhi lo đến độ suýt khóc: “Hay là để nô tỳ tới hầu phủ một chuyến, lỡ có chuyện gì chẳng lành, tam gia trở về mà biết, thể nào cũng trách phu nhân chết mất!”
Tâm trạng Thẩm Thanh Dao cũng rối như tơ vò, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.
“Chuyện này vốn không đến lượt ta nhúng tay, dù có nói đến quan gia, ta cũng là người vô tội. Hơn nữa, việc này là do Cao Ngọc Uyên giấu giếm, nếu để hầu phủ biết được, chẳng phải nàng ta lại trách ta lắm lời sao?”
Thúy Nhi nghe vậy cũng thấy có lý, vừa sợ vừa lo, chợt ngây ra, lẩm bẩm: “Thật sự không ổn thì… tiểu thư có nên sang phủ xin tội với vương phi và nhị tiểu thư, đến khi tam gia trở về cũng dễ ăn nói hơn?”
Sắc mặt Thẩm Thanh Dao hơi cứng lại, trong lòng bắt đầu cân nhắc. Một lúc sau mới nói: “Gửi thêm người đến dò tin rồi tính tiếp.”
“Tiểu thư, tiểu thư!”
Một tiểu nha hoàn mồ hôi đầy trán hớt hải chạy vào: “Không xong rồi, không xong rồi, An Thân Vương đến rồi, Trương thái y cũng đến rồi!”
“Cái gì?”
Thẩm Thanh Dao giật mình đứng bật dậy, hoảng hốt nhìn sang Thúy Nhi.
Thúy Nhi chỉ cảm thấy toàn thân như bị gió lạnh thổi qua, nếu họ đều đến rồi, chẳng phải là… nhị tiểu thư nàng ấy…
…
“Nhị tiểu thư thế nào rồi?”
Trương Hư Hoài hấp tấp bước vào viện, Ôn lang trung với đôi mắt thâm quầng tiến lại: “Trương thái y, cuối cùng ngài cũng tới rồi!”
Trương Hư Hoài vỗ vai hắn: “Đừng gấp, nói ta nghe tình hình thế nào?”
Ôn lang trung cuống lên: “Tình hình rất xấu, sản phụ đã kiệt sức, cách nào cũng đã thử nhưng đứa nhỏ vẫn không xuống, cứ tiếp tục thế này, chỉ e là…”
Trương Hư Hoài quay đầu nhìn Lý Cẩm Dạ: “Ngươi chờ ngoài này, ta vào xem trước.”
Lý Cẩm Dạ gật đầu, không nói gì.
Vừa bước vào phòng sinh, thì mùi máu tanh xộc tới.
Cao Ngọc Uyên thấy là hắn, mừng đến phát khóc, giọng nghẹn ngào: “Sư phụ!”
Trương Hư Hoài không rảnh trả lời, lập tức bắt mạch cho Tạ Ngọc Hồ, vừa chạm vào lập tức cảm thấy lạnh buốt khắp người. Mạch tượng này…
“Thái y, thế nào rồi?” Bích di nương tóc tai rối bời, giọng cũng khàn đặc.
Trương Hư Hoài liếc nhìn bà, sau cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Tạ Ngọc Hồ, trong mắt là nỗi xót xa mà người ngoài không nhận ra.
Nhưng Tạ Ngọc Hồ lại nhìn ra được. Thực ra, từ một canh giờ trước nàng đã cảm giác được có thứ gì đó trong cơ thể đang rời đi, mang theo hết thảy hơi ấm.
Là… mình không xong rồi sao?
Nàng khó khăn nghiêng đầu, cuối cùng nghiến răng thều thào từng chữ: “Xin người… cứu… đứa… bé…”
Vừa dứt lời, Cao Ngọc Uyên như bị đánh trúng một gậy, cả người run lên, một nỗi sợ tuyệt vọng dâng trào: “Sư phụ, ý của câu đó là gì? Tại sao tỷ ấy lại nói ‘cứu đứa bé’?”
Câu nói ấy như siết lấy cổ Trương Hư Hoài.
Một lúc lâu sau, hắn gằn từng chữ: “Bởi vì, sư phụ chỉ có hai phần chắc cứu được đứa bé, còn nếu cứu mẫu thân, thì mười phần là cả hai cùng mất!”
“Con ơi…!” Bích di nương gào lên một tiếng, ngất lịm.
“Người đâu, đưa bà ấy ra ngoài!” Trương Hư Hoài quát lớn, túm lấy cổ tay Cao Ngọc Uyên: “Quyết định ngay đi, nếu còn chần chừ, đến cả đứa nhỏ cũng không giữ được!”
Cao Ngọc Uyên chết lặng, nước mắt thi nhau rơi xuống. Nàng quay đầu nhìn Tạ Ngọc Hồ.
Người con gái trên giường đã không còn có thể dùng hai chữ tiều tụy để hình dung. Tóc bị mồ hôi thấm ướt dính bết trên mặt, môi trắng bệch, mắt sâu hoắm, thân mình run rẩy co giật, miệng chỉ lặp lại hai chữ yếu ớt: “Đứa bé… đứa bé…”
Hai chữ ấy như lưỡi dao đâm xuyên ngực Cao Ngọc Uyên, xé nát ruột gan nàng.
Nàng đã nghĩ trăm phương nghìn kế, tính hết đường lui, duy chỉ không ngờ, cuối cùng lại để nhị tỷ đi đến bước đường này.
Nếu thời gian quay trở lại, nàng… nàng…
Nghĩ tới đây, ruột gan Cao Ngọc Uyên như bị xé nát, chưa kịp mở lời, nước mắt đã rơi như mưa.
Cuối cùng, nàng chậm rãi gật đầu.
Trương Hư Hoài lập tức hét lớn: “Người đâu, đỡ nhị tiểu thư dậy, cho uống thêm canh sâm, rồi cắt một lát sâm tươi đặt dưới lưỡi nàng! Gọi Ôn lang trung vào, A Uyên, chuẩn bị châm cứu!”
Dứt lời, hắn cúi đầu, ánh mắt dịu dàng: “Nhị tiểu thư, lát nữa ta, A Uyên và Ôn lang trung sẽ cùng lúc châm cứu, tạo ra một luồng khí mạnh, ngươi mượn lực ấy, một hơi sinh đứa bé ra. Ta biết ngươi là người tốt, khi trước không chịu phá thai, cũng là muốn để đứa bé được đến thế gian một lần. Đây là cơ hội cuối cùng, ngươi hiểu rồi chứ?”
Tạ Ngọc Hồ chớp mắt, khóe môi mở một nụ cười mờ nhạt. Sau đó, ánh mắt chuyển sang Cao Ngọc Uyên.
Cao Ngọc Uyên quỳ xuống, ghé sát mặt, nghiến răng từng chữ: “Đừng nói gì hết, sinh xong con, tỷ muội chúng ta còn nhiều điều để nói. Tỷ nhất định phải cố lên!”
Tạ Ngọc Hồ lại chớp mắt, môi hé mở, cố gắng thốt ra hai chữ: “Cảm ơn.”
“Canh sâm đến rồi!”
“Sâm lát cũng đến rồi!”
Chốc lát sau, Trương Hư Hoài, Cao Ngọc Uyên và Ôn lang trung liếc nhau, ba cây kim đồng loạt châm vào các huyệt vị.
Tạ Ngọc Hồ lập tức trợn to mắt, chỉ thấy một luồng khí như núi lở biển trào dồn ép từ dưới thân.
Nàng hít sâu, dốc hết chút sức lực cuối cùng, bật ra một tiếng gào thét: “A… A… A!!”
Ngay sau đó, ba cây kim lại đồng loạt đâm xuống…
“A… A… A!!”
Giờ Mậu khắc hai phút ngày mười hai tháng mười một, trên bầu trời Cao phủ, vang vọng tiếng khóc chào đời của một đứa bé.