Cao Ngọc Uyên vừa tỉnh giấc thì Lý Cẩm Dạ đã vào triều. Vài người hầu và La ma ma vừa giúp nàng rửa mặt chải đầu, vừa nghe lệnh vương gia kể những chuyện thú vị để làm nàng vui.
Lúc này, Trương Hư Hoài từ ngoài bước vào, nhìn sắc mặt của Cao Ngọc Uyên, mở miệng nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Đã là thầy thuốc, phải nhìn thấu sinh tử. Nhìn không thấu, thì người khổ chính là bản thân!”
Cao Ngọc Uyên hiểu rõ ý này, cũng thấu được đạo lý, thở dài: “Sư phụ yên tâm, con nghĩ thông rồi.”
Trương Hư Hoài cũng không khuyên thêm. Nhị tiểu thư mất trong vòng tay nàng, bất kể là ai, cũng khó lòng chấp nhận ngay được. Nhưng nha đầu này không phải kiểu người hay bi thương yếu đuối, chỉ cần chút thời gian là sẽ nguôi ngoai thôi.
“Hiện giờ trong cung ngoài cung đều không yên ổn, Lý Cẩm Dạ lại bận rộn đến thế, con hãy nhanh chóng thu xếp hậu sự cho Nhị tiểu thư, đừng kéo dài dây dưa nữa.”
Trương Hư Hoài nhìn đôi mắt hơi sưng của nàng, dặn thêm: “Chuyện của Tam phu nhân, sau này để Tam gia xử lý, con là bậc vãn bối, đừng ra mặt.”
Cao Ngọc Uyên suy ngẫm ý sâu trong lời đó, nói: “Sư phụ sợ con sẽ tìm trả thù cho Nhị tỷ, đem hết thù hận trút lên người Thẩm Thanh Dao sao?”
Trương Hư Hoài cắn răng, giọng chậm lại: “Trút lên nàng ta cũng đáng thôi. Nhưng không nên là do con làm. A Uyên, con hiểu chứ?”
“Con hiểu!”
Xét về vai vế, nàng là vãn bối, chuyện của trưởng bối đương nhiên nên để trưởng bối giải quyết.
Xét về thân phận, nàng là vương phi, nếu mạnh tay thay người đã khuất, chỉ sợ bị người ta nói là ỷ thế h**p người.
Cao Ngọc Uyên ngẩng cằm: “Con sẽ không làm gì ả ta, nhưng có một điều…”
“Gì cơ?”
“Con phải để ả ta biết mình là ai, nặng bao nhiêu cân, ăn được mấy bát cơm!”
Trương Hư Hoài nghe vậy lập tức biết đứa nhỏ này làm việc sẽ không phạm sai, phủi mông đi ngay.
Đợi hắn đi khuất, Cao Ngọc Uyên quay sang La ma ma: “La ma ma, dọn bữa sáng lên đi, ta đói rồi.”
“Lão nô đi ngay!”
Bữa sáng, nàng ăn không nhanh không chậm, khẩu vị cũng khá tốt. Ăn xong súc miệng, thay một bộ áo quần mộc mạc thanh nhã, rồi ngồi kiệu đến Cao phủ.
Người đã khuất thì đã khuất, người sống vẫn phải tiếp tục sống.
Trên đời làm gì có nhiều cảnh hoa đẹp trăng tròn đến thế, đa phần đều là bi hoan ly hợp.
Đến cửa Cao phủ, vừa vén rèm lên lập tức thấy xe ngựa phủ Vĩnh Xương Hầu. Ánh mắt Cao Ngọc Uyên lướt qua, sắc mặt không chút biểu cảm.
Còn chưa đến linh đường đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng như sắp tuốt kiếm rút cung.
Nàng dừng bước, Giang Phong hiểu ý, lập tức liếc mắt ra hiệu cho tiểu đồng phía sau. Tiểu đồng cắm đầu chạy đi, lát sau lại thở hồng hộc chạy về.
“Bẩm vương phi, là Tạ đại gia muốn Tam phu nhân đền mạng, người phủ Vĩnh Xương Hầu giữ không cho, Tạ đại gia còn kéo Hầu gia nói muốn kiện lên quan!”
“Giang Đình đâu?”
“Giang quản gia đã khuyên, nhưng không ai nghe.”
Giang Phong thấy sắc mặt tiểu thư thay đổi, vội nói: “Tiểu thư, để ta đi khuyên thêm lần nữa!”
“Đừng đi!” Cao Ngọc Uyên ngăn lại: “Cứ để họ làm loạn thêm chút nữa.”
“Chuyện này…” Giang Phong ngờ vực.
“Một là ta muốn để Thẩm Thanh Dao biết nặng nhẹ ra sao; hai là ta cũng muốn xem phen này Tạ đại gia làm ầm lên đến mức cả Giang Đình không dẹp nổi, rốt cuộc là thật lòng ta mặt vì Nhị tỷ, hay là có mưu đồ khác? Nếu thật lòng, thì người này vẫn còn chút nhân tính; nếu không… thì sau lưng hắn là toan tính gì?”
Trong lòng Giang Phong “ồ” lên một tiếng.
Đúng vậy, trước kia khi Nhị tiểu thư bị Lục Tứ gia lừa dính bầu, cũng đâu thấy hắn tới Lục phủ làm ầm lên. Vậy giờ sao lại rùm beng thế này?
*
Tại linh đường.
Sắc mặt Tạ Dịch Bình dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Thẩm Thanh Dao đứng bên.
“Ta không thèm nói nhiều với các người, ta chỉ hỏi, nếu không phải nàng ta làm con gái ta hoảng sợ, liệu nó có ngã không? Nếu không ngã, có khó sinh không? Nếu không khó sinh, có phải nằm trong quan tài không? Chính nàng ta là đầu sỏ gây họa!”
Mặt Vĩnh Xương mặt đen lại, định phản bác vài câu, nhưng lại sợ nói ra làm tổn thương lòng người, đành cười gượng: “Chuyện đã đến nước này, cho dù ngươi có đánh chết nó thì cũng không thể đổi lại mạng Nhị tiểu thư. Chúng ta cùng ngồi lại bàn bạc, xem phải giải quyết thế nào.”
Tạ Dịch Bình giận dữ: “Chỉ có đền mạng mới giải được mối hận trong lòng ta!”
“…” Vĩnh Xương Hầu á khẩu.
Kiều thị thấy chồng lúng túng, vội lên tiếng: “Tạ đại gia, xin đừng nói lời nặng như đền mạng. Ta hiểu nỗi đau mất con, chẳng ai muốn xảy ra chuyện này. Nhưng kiện lên quan, sẽ khiến cả kinh thành xôn xao, ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng Nhị tiểu thư!”
Câu này chẳng khác nào bóp nghẹt cổ họng Tạ Dịch Bình. Người sống cần danh, cây cần vỏ, nếu chuyện bị bôi xấu ra ngoài, chẳng phải cũng là nỗi nhục lớn với Tạ gia sao?
Thế nhưng, Tạ Dịch Bình lại như người không còn gì để mất: “Nó còn danh tiếng gì nữa chứ, danh tiếng nó sớm đã mục rỗng rồi!”
“Vậy… rốt cuộc ông muốn thế nào, nói thẳng một câu. Chỉ cần không liên quan tới mạng người, mà Vĩnh Xương Hầu phủ làm được, chúng ta sẽ làm!” Kiều thị cũng tỏ rõ thái độ.
Tạ Dịch Bình nói ngay: “Không cần đền mạng cũng được, chỉ cần khuyên được Tam gia quay lại Tạ gia, thì xem như vì tình thân, chuyện này ta bỏ qua!”
Lời vừa dứt, linh đường lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều bừng tỉnh… thảo nào ầm ĩ đến thế, thì ra mục tiêu là Tam gia!
Tình cha con gì chứ, nói cho hay, thực chất chỉ lấy cái chết của con gái để đổi chút lợi ích cho Tạ gia thôi!
Ai mà không biết Tam gia giờ đang thăng tiến như diều gặp gió?
Kiều thị lạnh lùng cười trong bụng, đang định mở lời thì phía sau bỗng vang lên một giọng trong trẻo sắc bén: “Ta muốn biết, chuyện để Tam gia quay lại Tạ gia là chủ ý của ai?”
Cao Ngọc Uyên từ từ bước tới, sắc mặt đầy giận dữ: “Là chủ ý của Tạ đại gia ngươi, hay là Tạ lão gia, là Đại phu nhân, hay là Đại thiếu gia?”
Cố thị lúc này chỉ muốn tìm hố mà chui. Bà ta nhớ lại đêm qua khi về phủ, lão gia gọi Đại gia vào thư phòng tới sáng mới thả ra. Thì ra là tính toán chuyện này.
Tạ Thừa Quân và Quản thị thì hoàn toàn ngơ ngác: “Phụ thân hồ đồ rồi sao? Sao lại dùng cái chết của Nhị muội để ép Tam thúc? Hơn nữa, không phải ép Tam thúc, mà là ép Tam phu nhân, là phủ Vĩnh Xương Hầu, còn là… An Thân vương phi!”
Tạ Dịch Bình cười nhạt: “Dù là ai nghĩ ra, nếu chuyện không làm theo ý ta, thì nàng ta phải đền mạng cho con gái ta!”
“Ý ngươi?” Cao Ngọc Uyên cười nhạt: “Ý ngươi, trong mắt An Thân vương phi ta không đáng một xu; nhưng ý của ta, thì Tạ đại gia ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.”
Giọng nàng thản nhiên nhưng lạnh lùng, có ba phần sắc lạnh, ba phần đe dọa, khiến Tạ Dịch Bình sợ đến mức môi run lên.
“Ngươi có muốn biết, ý của ta là gì không? Nếu ta nói, ý của ta là muốn đại phòng Tạ gia… vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này…”
Lời còn chưa dứt, đã nghe một tiếng “a” vang lên, Cố thị mềm nhũn ngã xuống. Tạ Thừa Quân và Quản thị nhanh tay đỡ lấy.
Cố thị khóc lóc: “Vương phi, người đừng chấp nhặt với ông ấy! Ông ấy bị mỡ che mắt rồi, là do lão gia xúi giục, là ông ta ép làm vậy, chúng ta chưa từng có ý đó!”
Quản thị vội quỳ xuống cầu xin: “Vương phi, phụ thân tuổi cao, người cứ xem như ông ấy hồ đồ, nói bậy, xin người đừng để bụng!”
Tạ Thừa Quân thấy mẹ mình mặt tái mét vì sợ, giận quá hét lớn: “Phụ thân, người hãy tích chút đức cho con cháu đi, con xin người đấy!”