Tạ đại gia nhìn thẳng vào mắt con trai, trong mắt tràn đầy oán giận: Con trai à, ngươi không nhìn ra là ta đang vì con cháu mà tích phúc sao? Chỉ cần tam thúc quay về Tạ gia, hắn dám không chăm lo cho các ngươi à?
Tạ Thừa Quân thoáng cái đã nhìn thấu tâm tư của ông ta, giận dữ nói: “Không cần Quản gia, không cần tam thúc, con cũng có thể chống đỡ được thể diện của Tạ gia. Phụ thân à, người không thể giành chút thể diện vì con sao?”
“Ngươi… ngươi…”
Tạ đại gia bị chính con trai mình quát cho nghẹn lời, không nói được nửa câu.
Ông ta đờ đẫn nhìn vào mắt con, cảm nhận rõ sự phẫn nộ trong đôi mắt đen thẳm ấy đã nặng đến mức không thể dùng lời để diễn tả.
Ông ta thở hổn hển mấy hơi, xoay đầu bỏ đi, chẳng nói thêm một lời.
Nhưng Cao Ngọc Uyên đâu dễ để ông ta rời đi, nàng liếc mắt ra hiệu cho Giang Phong, trường kiếm lập tức chắn ngang trước mặt ông ta.
Tạ đại gia nhìn lưỡi kiếm sáng loáng, lúc này mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi: “Cao Ngọc Uyên, ngươi… ngươi muốn làm gì?!”
“Không làm gì cả.”
Cao Ngọc Uyên bình tĩnh nhìn ông ta: “Ta chỉ muốn hỏi, để Tam gia quay về Tạ phủ rốt cuộc là ý của ai? Nếu không nói rõ ràng, cửa linh đường này, ta để ông nằm mà ra!”
Tạ đại gia theo bản năng run lẩy bẩy, lưng lạnh toát mồ hôi, run rẩy liếc nhìn Cao Ngọc Uyên một cái: “Ngươi dám!”
Giang Phong đâu phải hạng hiền lành, lưỡi kiếm tiến thêm nửa tấc, dán sát vào cổ Tạ đại gia.
Tạ đại gia phát ra tiếng “khục khục” như bị bóp cổ, vừa sợ vừa kinh hoảng lùi về sau một bước: “Là… là… là lão gia!”
“Vậy thì làm phiền ông về nhắn với lão gia quý phủ một câu: biết giữ chút thể diện cho mình đi! Tam gia không phải hạng người để ông ta toan tính. Biết an phận thì còn sống đến trọn đời, nếu vẫn ôm dã tâm, ông trời cũng không cứu nổi ông ta đâu!”
Lời vừa dứt, Giang Phong thu kiếm lại, Tạ đại gia sợ tới mức vội vã bỏ chạy, mặt mày thất sắc.
Ánh mắt Cao Ngọc Uyên chuyển sang nhìn gương mặt Tạ Thừa Quân, giọng cũng dịu đi đôi chút: “Đại ca, đỡ đại tẩu về nghỉ trước đi.”
“A Uyên, ta…” Cao Ngọc Uyên lạnh lùng cắt ngang: “Đại ca đã có con rồi, nên gánh vác việc trong phủ, những kẻ già mà chẳng có ích kia, đại ca cũng nên ra tay trị một chút. Không thì sớm muộn gì cũng kéo cả nhà các huynh xuống nước! Đừng quên, người đang nằm trong quan tài kia là muội muội ruột của huynh đấy!”
Tạ Thừa Quân nghe thế thì vừa xấu hổ vừa áy náy, chỉ muốn độn thổ, vội vàng đỡ Quản thị rời đi, nhưng Quản thị lại sống chết không chịu đứng dậy.
Nàng khóc lóc nói với Cao Ngọc Uyên: “Ta không còn mặt mũi gọi muội một tiếng A Uyên. Vương phi, nhị muội thật đáng thương, mấy ngày này để ta, người chị dâu không ra gì này, thay nàng thủ linh, tiễn nàng đoạn đường cuối cùng, được không?”
Cao Ngọc Uyên lặng nhìn nàng thật lâu, cuối cùng gật đầu. Nàng không quên khi xưa vương phủ bị người đời xa lánh, chính đại ca và Quản thị là người đầu tiên đến thăm.
Tạ Thừa Quân đỡ Cố thị rời đi, còn Quản thị thì mặc đồ tang, đội khăn trắng, ở lại linh đường trông linh cữu cho Nhị tiểu thư. Cuộc cãi vã một mất một còn bỗng chốc hóa thành vô hình. Trong lòng vợ chồng Vĩnh Xương Hầu lúc này tràn đầy cảm kích đối với An Thân Vương phi.
Kiều thị thậm chí bước đến trước mặt nàng, khom gối hành lễ.
Cao Ngọc Uyên không đưa tay đỡ, mà ánh mắt dời về phía Thẩm Thanh Dao, chậm rãi hiện ra một nụ cười kỳ quái.
Kiều thị nhìn thấy rõ ràng, vội vàng quát khẽ: “Còn không mau tạ ơn vương phi đã nói giúp cho ngươi?”
Thẩm Thanh Dao cúi đầu: “Đa tạ vương phi, ta…”
“Không dám nhận lời cảm tạ của ngươi!”
Cao Ngọc Uyên lạnh lùng cắt ngang: “Nếu Tạ đại gia thật lòng muốn vì con gái mà đòi công đạo, chứ không phải mượn danh Tam thúc để mưu đồ, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Thẩm Thanh Dao đột ngột ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn người trước mặt.
Cao Ngọc Uyên nói xong thì không nhìn nàng thêm một lần nào nữa, quay người nhận ba nén hương từ tay La ma ma, châm lên, c*m v** lư hương. Thậm chí còn không vái một cái, đã quay người rời khỏi linh đường.
Vợ chồng Vĩnh Xương Hầu nhìn nhau, vội vã đuổi theo.
Thẩm Thanh Dao thì giống như bị người ta tát cho một cái thật mạnh, gương mặt lộ vẻ sợ hãi không thể diễn tả bằng lời.
Không mắng nặng câu nào…
Mới là đáng sợ nhất!
Đồng tử Thẩm Thanh Dao đột nhiên co rút lại, trong cơn kinh hãi, thân thể mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
…
“Vương phi, xin dừng bước! Xin dừng bước!”
Cao Ngọc Uyên quay đầu nhìn đôi phu thê đang vội vã chạy đến, nhẹ giọng thở dài: “Ta xưa nay ân oán phân minh, chưa từng giận lây. Hầu gia và phu nhân cứ yên tâm. Huống hồ ta và vương gia vẫn luôn ghi nhớ, vào lúc khó khăn nhất, chính hai người đã không rời không bỏ.”
Kiều thị áy náy nói: “Dù sao cũng là chúng ta dạy con không nghiêm, vương phi à, lần này là chúng ta có lỗi.”
Vĩnh Xương Hầu ở bên cạnh vội gật đầu: “Vậy đi, hậu sự của Nhị tiểu thư để chúng ta lo liệu. Đứa nhỏ ấy cũng để chúng ta nuôi dưỡng. Xin cứ yên tâm, ta sẽ ghi đứa bé vào danh nghĩa trưởng tử, đối đãi như cháu đích tôn.”
Dù vợ chồng Vĩnh Xương Hầu vì mục đích gì mà nói những lời đó, thì trái tim vốn lạnh giá vì Tạ đại gia của Cao Ngọc Uyên, lúc này cũng được sưởi ấm phần nào.
“Đa tạ hầu gia thấu tình. Cao phủ không thiếu tiền, ta và tỷ ấy là tỷ muội, để tỷ ấy ra đi tươm tất cũng là tâm nguyện của ta. Còn về đứa trẻ…”
Cao Ngọc Uyên thở dài, vừa định nói tiếp thì thấy Giang Phong ở bên cạnh vội vàng lắc đầu ra hiệu với nàng.
Nàng bình thản chuyển ánh mắt đi chỗ khác: “Tỷ ấy trước khi lâm chung đã gửi gắm cho ta. Ta không có lý nào lại để hầu phủ giúp ta nuôi dưỡng. Hai vị, xin hãy về cho.”
Lời đã nói đến nước này, vợ chồng Vĩnh Xương Hầu cũng không tiện nói thêm.
Cao Ngọc Uyên tiễn họ ra đến nhị môn, sau đó xoay người, ánh mắt nhìn sâu vào mắt Giang Phong: “Vừa nãy ngươi muốn nói gì?”
“Tiểu thư, hôm qua vương gia gọi ta và nghĩa phụ đến, nói là muốn nhận đứa bé làm nghĩa tử.”
“Cái gì?!”
Cao Ngọc Uyên kinh hãi, gương mặt vốn bình tĩnh lập tức dậy sóng.
Giang Phong nhìn sắc mặt nàng, dè dặt nói: “Ta và nghĩa phụ đều không đồng ý.”
“Lý do các ngươi không đồng ý là gì?”
“Tiểu thư…”
Giang Phong lần lượt kể ra, cuối cùng lại nói thêm: “Vương gia nghĩ đến chuyện đó là vì lo cho tiểu thư. Hắn sợ sau này mình không còn, tiểu thư sẽ cô đơn, nửa đời sau không có chỗ nương tựa. Nhưng dù có muốn nhận con nuôi, thì cũng nên chọn một đứa tốt, đứa này… không thích hợp.”
Vẻ mặt Cao Ngọc Uyên thay đổi, nàng trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện này tạm thời chưa bàn, cứ để tỷ ấy được an táng yên ổn trước đã.”
…
Ngoại thành, doanh trại Thần Cơ Doanh.
Tô Trường Sam một tay xoa cái trán đang đau, một tay đập mạnh xuống bàn.
Mẹ kiếp, đã vào đông rồi, mà quần áo mùa đông của binh sĩ vẫn chưa phát xuống. Đám quan chức trong Binh bộ ăn gì mà vô dụng thế? Chẳng lẽ bắt lính của hắn mặc quân phục mỏng manh mà luyện tập dưới gió bấc lạnh lẽo ư?
Bỗng rèm vén lên, Đại Khánh vội bước vào: “Vương gia đến rồi!”
“Đang yên đang lành, sao hắn lại đến?”
Tô Trường Sam bật dậy, bước nhanh ra ngoài nghênh đón.
Vừa thấy Tô Trường Sam, ánh mắt Lý Cẩm Dạ lập tức sáng rỡ, bao mệt nhọc gió sương suốt dọc đường đều tan biến sạch sẽ.
Tô Trường Sam thấy môi hắn tím tái vì lạnh, bèn quay sang Đại Khánh: “Mau hâm chút rượu nóng, rồi chuẩn bị ít đồ nhắm.”
“Dạ!”
Hai người bước vào đại trướng, Lý Cẩm Dạ cởi áo khoác dày, vừa mở miệng đã khiến Tô Trường Sam giật mình: “Tôn Tiêu gửi mật thư, lương thực mùa đông không đủ!”