Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 576: Gọi nó là Kính nhi đi



Lý Cẩm Dạ mỉm cười buông tay, tự mình quay người rời đi.

“Hầy!”

Cao Ngọc Uyên tức đến mặt mày biến sắc, nghiến răng nghiến lợi, giậm chân một cái rồi đuổi theo, nhưng không còn sánh vai với hắn nữa, luôn giữ khoảng cách chừng một trượng.

La ma ma và mấy người như Giang Phong thấy tình hình ấy, trong lòng thầm than không ổn, liếc mắt ra hiệu cho nhau, càng thêm cẩn thận hầu hạ.

Về đến phòng, Lý Cẩm Dạ đưa tay ra, nhìn Cao Ngọc Uyên, ra hiệu nàng lại giúp hắn thay áo quần.

Thay áo quần nữa sao?

Cao Ngọc Uyên liếc hắn một cái, ánh mắt oán giận, xoay người bỏ đi.

Từ sau khi Lý Cẩm Dạ và Cao Ngọc Uyên thành thân, một người thì nghĩ mình chỉ có thể ở bên nàng mười năm, người kia cũng cho rằng quãng ngày bên nhau chẳng qua chỉ có mười năm mà thôi.

Mọi mâu thuẫn, đứng trước sinh mệnh đều trở nên vô nghĩa, vì vậy vợ chồng hiếm khi to tiếng, càng đừng nói đến cãi vã.

Hiếm khi thấy nàng mang dáng vẻ trẻ con như thế, Lý Cẩm Dạ cảm thấy thú vị lắm, bèn gọi A Bảo và Như Dung tới hầu hạ thay áo quần, rửa mặt, rồi chậm rãi đi ra.

Lúc này Cao Ngọc Uyên đang ngồi trên ghế ở bên cửa sổ, sắc mặt tối đen như than.

Lý Cẩm Dạ đi tới ngồi xuống, lặng lẽ mà mỉm cười.

“A Uyên, giúp ta cởi khuy cổ áo được không?” Hắn nói.

Cao Ngọc Uyên quay đầu đi, không thèm để ý.

Lý Cẩm Dạ thở dài: “Nóng bức khó chịu quá!”

Thắt chết chàng luôn cho rồi!

Cao Ngọc Uyên giận đến mức phồng má, nhưng vẫn đứng dậy giúp hắn cởi khuy áo, nhưng vì trong lòng vẫn còn giận nên tay ra sức hơi mạnh.

“A Uyên, như thế… không dịu dàng chút nào!” Hắn vừa cười vừa nói.

“Ta vốn như vậy đấy!” Cao Ngọc Uyên cười nhạt: “Muốn dịu dàng thì đi tìm người khác!”

Thấy nàng thật sự giận rồi, Lý Cẩm Dạ bỗng cúi đầu hôn lên môi nàng.

Sấm sét nổ vang, trước mắt Cao Ngọc Uyên lóe lên ánh điện.

Chỉ một cái hôn rồi buông ra ngay, Lý Cẩm Dạ liếc sang mấy món ăn trên bàn, nói: “Ồ, vi cá hầm, cải thảo luộc, cá vàng nhồi canh, canh trứng cá đen, sáu món thịt xào… toàn là món ta thích ăn!”

Cao Ngọc Uyên bị hắn trêu chọc đến lúc thì nóng, lúc thì lạnh, khi thì như lửa đốt, khi lại như rơi vào hầm băng, cảm giác đó, khó chịu không tả xiết.

Nàng đè tay hắn đang định gắp thức ăn lại: “Lý Cẩm Dạ, ta muốn nói chuyện nghiêm túc với chàng!”

“Cho ta ăn cơm trước đã được không?”

Lý Cẩm Dạ rút đũa khỏi tay nàng, gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát nàng, sau đó mới cầm bát cơm lên ăn.

Hắn thực sự rất đói, buổi chiều uống rượu với Tô Trường Sam khi bụng đói, giờ dạ dày trống rỗng rất khó chịu.

Cao Ngọc Uyên đành nuốt lại những lời muốn nói, mặt căng như dây đàn ăn vài miếng, ăn xong thì gọi trà súc miệng, không động thêm một đũa nào nữa, chờ hắn ăn xong.

Nàng thầm nghĩ: hôm nay dù thế nào cũng phải khiến hắn từ bỏ ý định nhận đứa trẻ làm nghĩa tử, chuyện này không phải trò đùa!

Lý Cẩm Dạ ăn hai bát cơm, húp một bát canh, rồi mới súc miệng, sai người dọn dẹp tàn tích trên bàn.

Hắn lười nhác nằm nghiêng trên ghế, nhận chén trà nóng La ma ma đưa đến, nhấc nắp trà nhấp một ngụm, rồi đặt xuống.

Dáng vẻ này rõ ràng là sắp nói chuyện!

Cao Ngọc Uyên vội dựng tai lên nghe, nào ngờ đợi mãi chỉ thấy hắn nói: “A Uyên, ta buồn ngủ rồi!”

Cao Ngọc Uyên không nhịn nổi nữa, túm cánh tay hắn nhéo một cái thật mạnh, Lý Cẩm Dạ đau đến hít vào một hơi, liếc mắt nhìn nàng, thở dài.

“Ta còn chưa nói gì mà nàng đã túm đã đánh, cái tính kiên nhẫn ngày trước đâu rồi?”

“Chàng…”

“Có khi nào ta làm trái ý nàng đâu? Nàng nói cái ghế này là tròn thì ta bảo là tròn, nàng là vuông, ta cũng nói theo là vuông. A Uyên à…”

Lý Cẩm Dạ đặt tay lên chân nàng, dọc theo vạt váy lần lên: “Nàng có phải ngốc lắm không?”

Cao Ngọc Uyên bỗng thấy choáng váng, cả người tê rần một nửa, vừa định mở miệng thì đầu lưỡi hắn đã lướt vào…

Ẩm ướt, mê loạn, hương tình tràn ngập!

La ma ma vừa hé đầu vào đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ tái mặt, vội vàng khép cửa lại, sai người chuẩn bị nước nóng.

Nửa canh giờ sau, Lý Cẩm Dạ hỏi: “Vẫn chịu được chứ? Sau này có muốn mạnh hơn chút, hoặc lâu hơn một chút không?”

Lời nói mơ hồ, nhưng Cao Ngọc Uyên bị hắn làm đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, vùi mặt vào ngực hắn, vừa thẹn vừa loạn, giả chết luôn cho rồi.

Lý Cẩm Dạ kéo chăn đắp kín cả hai, quay đầu nàng lại, hôn nhẹ lên môi nàng.

“Đợi nhị tiểu thư an táng xong, đón đứa trẻ về, ăn mặc sinh hoạt không cần quá kham khổ. Lớn chút nữa ta sẽ mời tam gia đích thân dạy vỡ lòng, về sau là rồng hay là sâu, còn tùy vào phúc phận của nó!”

Cao Ngọc Uyên “ừ” một tiếng: “Ta cũng nghĩ như vậy. Thật lòng mà nói, ta không thích đứa trẻ này!”

“Hả?” Lý Cẩm Dạ nhướn mày.

“Một người chạy về sinh môn, một người chạy về tử môn, đủ thấy đứa trẻ này mệnh cứng. Hơn nữa, ta không ưa nổi phụ thân của nó!”

“Cứ nuôi trước đã, sau này thật sự không thích thì bỏ chút bạc đưa đi, cũng chẳng phải việc gì khó.”



Hai ngày sau, linh cữu của Tạ Ngọc Hồ được đưa khỏi Cao phủ, chôn cất ở sau núi Tây Sơn. Vì thân phận đặc biệt nên Cao Ngọc Uyên không đích thân đưa tang, còn Quản thị thì từ lúc quỳ linh đến lúc nhập táng vẫn luôn sát bên.

Phủ Vĩnh Xương hầu cử con trai trưởng là Thẩm Vinh Huy và chính thê đến dự tang;

Thẩm Thanh Dao thì ngay chiều hôm sau khi Tạ Ngọc Hồ mất đã lấy cớ bệnh không ra khỏi phòng, đến ngày đưa tang cũng không ló mặt.

Nàng ta nói là bệnh, còn Bích di nương thì thực sự bệnh nặng không dậy nổi, sốt cao ba ngày lập tức, mê sảng liên tục, may mà Ôn Tương có lòng, mỗi ngày hai lần đến Cao phủ châm cứu, bằng không e là đã đi theo con gái rồi.

Tang sự vừa xong, La ma ma lập tức bế đứa trẻ về vương phủ, chọn một sân viện yên tĩnh, sắp xếp hai vú em, hai nha hoàn lớn, bốn nha hoàn nhỏ hầu hạ bên cạnh.

Mọi việc đâu vào đó, La ma ma đến báo với Cao Ngọc Uyên, cuối cùng nói: “Tiểu thư, đứa trẻ này không tên không họ, phải nhờ vương gia ban cho một cái tên.”

Nghe vậy, Cao Ngọc Uyên cau mày: “Ma ma à, đặt tên thì dễ, nhưng lấy họ gì mới được?”

La ma ma sững sờ.

Đúng vậy, họ gì đây?

Họ Tạ?

Họ Lục?

Họ Lý?

Hình như đều không thích hợp.

“Hay là tạm đặt một cái tên nhỏ để gọi trước?”

Cao Ngọc Uyên nghĩ một lát, nói: “Không cần làm phiền vương gia, ta tự quyết đi, cứ gọi nó là Kính nhi!”

La ma ma suy nghĩ cẩn thận, “Kính” nghĩa là cảnh giác, tên này tiểu thư đặt thật sâu xa.

“Còn một chuyện nữa, lão nô muốn xin chỉ thị của tiểu thư.”

“Ngươi nói đi!”

La ma ma khép cửa, hạ giọng: “Mấy nha hoàn A Bảo, Như Dung đều đã lớn tuổi, tiếp tục hầu hạ trong phòng tiểu thư thì không tiện lắm. Lão nô nghĩ cũng nên tìm cho các nàng ấy một người tốt để gả đi.”

Cao Ngọc Uyên tính sơ độ tuổi của các nàng, trong lòng thầm giật mình, thở dài: “Các nàng đi theo ta từ phủ Dương Châu đến giờ, thoắt cái đã nhiều năm trôi qua, đúng là vì ta mà lỡ dở rồi!”

La ma ma cười: “Tiểu thư đừng nói vậy, được hầu hạ tiểu thư là phúc phận các nàng tích được từ kiếp trước.”

Cao Ngọc Uyên: “Vậy… ma ma có người nào phù hợp không?”

La ma ma bước lên một bước, hạ giọng: “Lão nô nghĩ có rồi. Người đầu tiên là Giang Phong, đã ngoài hai mươi mà vẫn chưa kết hôn sinh con, ai nhìn cũng sốt ruột. Kế tiếp là hai cậu Sơn bên cạnh gia, tuổi cũng không còn nhỏ nữa.”