Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 575: Nhận làm nghĩa tử, còn quá sớm



Tô Trường Sam tức đến mức nhảy dựng lên ba trượng: “Tại sao lại không đủ ăn? Lương thực đâu?”

Lý Cẩm Dạ vén vạt áo ngồi xuống, đón tách trà nóng Nhị Khánh bưng tới, gạt nhẹ nắp chén: “Sáng sớm ta đã ngồi lì ở Hộ bộ, Trường Sam, ngươi không tưởng tượng được đâu, năm nay các phủ đài, các châu báo lên sổ thuế tệ đến mức nào, so với các năm trước thì đúng là chẳng có mặt mũi nào nhìn. Chu Khải Hằng mang theo một đống lương thực và tiền bạc vào đất Thục, giờ kho lương Đại Tân mười phần thì trống mất chín.”

Tô Trường Sam lẩm bẩm: “Bảo sao áo ấm mùa đông năm nay mãi vẫn chưa phát, thì ra lại là thiếu ngân lượng.”

Lý Cẩm Dạ nhìn hắn, thở dài: “Ta đang tính âm thầm hỏi Tổng đốc Lưỡng Quảng điều ít lương thực về, năm nay vụ mùa bên ấy còn tạm ổn.”

Tô Trường Sam nghĩ một lát, nói: “Tên Tôn Tiêu này đúng là nực cười, quân doanh hết lương thì phải dâng tấu lên Hoàng thượng, để lão hoàng đế tự lo liệu chứ, gửi thư riêng cho ngươi là có ý gì? Lỡ chuyện ngươi điều lương bị lộ, coi chừng có người nắm thóp, sau này lôi ra mà hỏi tội thì toi.”

Lý Cẩm Dạ ho một tiếng: “Hắn đã dâng tấu rồi, còn dâng tới hai lần, nhưng bên ấy không có phản hồi. Hết cách, hắn mới tìm đến ta. Thật ra, một phần lương thực kia hắn đem cho A Cổ Lệ vay riêng rồi.”

Tô Trường Sam chợt hiểu ra: “Thì ra là thế!”

Lý Cẩm Dạ lấy từ trong người ra một phong thư mật đã niêm: “Việc này phiền ngươi âm thầm giúp ta, mang thư giao cho Thi Điển Chương.”

“Tên khốn đó có chịu không?”

“Khi Phúc vương còn tại vị, hắn chính là người của ta; giờ Phúc vương đã ngã, ngươi nói xem hắn có chịu không? Huống hồ, là ta một tay nâng đỡ hắn đi lên!”

“Tiểu gia ta vừa mới khỏe lại!” Tô Trường Sam nhét thư vào ngực áo, than thở: “Lại phải vì ngươi chạy một chuyến xa thế này.”

Lý Cẩm Dạ: “Dù sao thì Tam gia cũng không có trong kinh!”

Tô Trường Sam bị chặn đến cứng họng, hai chữ “Tam gia” như móc câu nhỏ móc lên tận đáy lòng hắn, kéo theo nỗi nhớ sâu kín không cách nào đè nén.

Không biết giờ y đang ở đâu?

Mọi chuyện có suôn sẻ không?

Có bị ai bắt nạt không?

“Còn một việc, ta muốn nghe ý kiến của ngươi.”

Tô Trường Sam lập tức nghiêm túc lại: “Ngươi nói đi!”

Lý Cẩm Dạ kể chuyện Tạ Ngọc Hồ khó sinh qua đời, còn mình muốn nhận đứa trẻ làm nghĩa tử từ đầu đến cuối cho Tô Trường Sam nghe.

Nghe xong, toàn thân Tô Trường Sam đổ mồ hôi lạnh, hàm trên nghiến hàm dưới, nửa ngày không thốt nổi lời.

Mãi sau mới nghe hắn lẩm bẩm: “Ta phải phục Thẩm Thanh Dao này đúng là có bản lĩnh như thế, Dịch Vi mới rời đi mấy hôm, đã xảy ra họa lớn thế này!”

Lý Cẩm Dạ: “…” Cái người này lúc nào nghĩ chuyện gì cũng dính tới Tam gia là đứng đầu.

Tô Trường Sam tạm thời thu lại cái kiểu nghĩ gì cũng dính tới Tam gia của mình, ho một tiếng rõ to.

“Ta thấy hai vị kia nói có lý. A Dạ, nếu ngươi chỉ định làm một vương gia nhàn tản, thì có nhặt đứa ăn xin bên đường về nuôi ta cũng chẳng phản đối. Nhưng nếu đã định đi con đường ấy, thì không thể tùy tiện được.”

Lý Cẩm Dạ nhắm mắt, trầm mặc hồi lâu, nói: “Ngoài đứa trẻ ấy ra, dường như không còn ai khác nữa.”

Hắn vừa nói vừa mở mắt nhìn Tô Trường Sam, mà Tô Trường Sam như thấy được điều gì trong hành động vô thức ấy.

Hắn tức tối nói: “Cho dù ta không thân với Tam gia, cưới Chu Tử Ngọc về thì cũng chẳng sinh ra đứa tử tế! Cho dù Tam gia không thân với ta, cho dù y với Thẩm Thanh Dao chung chăn gối, thì với cái đức hạnh của Thẩm Thanh Dao, cũng chẳng sinh ra nổi đứa nào nên hồn!”

Lý Cẩm Dạ gắng nuốt cơn nghẹn ngào, cố giữ bình tĩnh: “Được rồi, ta hiểu ý ngươi rồi.”

“Ý ta không quan trọng! Quan trọng là đứa trẻ ấy mai sau sẽ ra sao? Nhiều chuyện bây giờ nói còn quá sớm, nhưng câu xưa có nói, ba tuổi xem cả đời. Ta không khuyên ngươi nhận nó làm nghĩa tử, nhưng không phản đối việc nuôi trong vương phủ.”

Lời này khiến Lý Cẩm Dạ bừng tỉnh, hắn nhìn Tô Trường Sam, đột nhiên nở nụ cười, đưa tay gỡ áo choàng: “Đi thôi, nói xong chuyện rồi, đi xem Thần Cơ doanh của ngươi thế nào!”

Hai người sóng vai bước ra khỏi đại trướng, gió lạnh ngoài thành như đao như mác, cờ xí Thần Cơ doanh bay phần phật trong gió, trại lính kéo dài tít tắp, có vài binh lính mặc áo đơn đang luyện võ trong gió buốt…

Lý Cẩm Dạ đứng lại nhìn một hồi, thở dài: “Giờ Đại Tân như một đống bầy hầy, ai dọn dẹp cũng phải lột một lớp da. Trường Sam à, ta thực sự rất sợ!”

“Sợ gì?”

Sợ nhỡ một ngày nào đó, có người phong lang cư tư*, thế thì Đại Tân này ai có thể chống giặc đây?

*Phong lang cư tư là một thành ngữ, xuất phát sớm nhất từ tác phẩm “Sử ký – Liệt truyện Vệ tướng quân phiêu kỵ” của Tư Mã Thiên thời nhà Hán. “封狼居胥” (phong: dựng đàn tế trời; Lang Cư Tư: tên một ngọn núi) ban đầu dùng để chỉ việc danh tướng nhà Hán là Hoắc Khứ Bệnh sau khi đánh bại Hung Nô đã lên núi Lang Cư Tư dựng đàn tế trời để báo công. Về sau, thành ngữ này được dùng để ví với việc lập được công lao hiển hách, sự nghiệp lẫy lừng. (Nguồn: Baidu)

Lòng Tô Trường Sam chợt trùng xuống, thầm rủa: “Xì xì xì, cái mồm quạ của ngươi!”



Vì ở chỗ Tô Trường Sam uống mấy vò rượu nóng, lúc về phủ, Lý Cẩm Dạ đã ngà ngà say, phải để Thanh Sơn dìu xuống xe.

Vừa bước vào cửa, đã thấy Cao Ngọc Uyên ôm lò sưởi tay đứng dưới hiên, hắn lập tức tỉnh rượu nửa phần.

“Sao lại đứng đây?”

“Đợi chàng về.”

Lý Cẩm Dạ sợ nàng bị lạnh, vội cởi áo choàng khoác lên cho nàng, Cao Ngọc Uyên lại nhét ngược lò sưởi vào tay hắn.

Áo choàng còn vương hơi ấm của hắn, lò sưởi vương hơi thở của nàng, Lý Cẩm Dạ bật cười: “Chuyện bên Cao phủ giải quyết xong rồi sao?”

“Gần xong rồi, hai ngày nữa đưa tang, chôn ở sau núi Tây Sơn.”

Lý Cẩm Dạ: “Nghe nói Tạ phủ đến gây chuyện?”

Cao Ngọc Uyên biết không giấu được, bèn kể hết một lượt, cuối cùng nói thêm: “Ta đâu phải người ăn chay, lần này lời lẽ cực kỳ gay gắt, không giữ chút thể diện nào hết.”

“Không cần giữ!” Lý Cẩm Dạ rảnh một tay, ôm nàng vào lòng: “Lần sau dám đến gây chuyện, ta sẽ tự mình ra mặt.”

“Một Tạ gia bé tẹo, cần gì vương gia phải ra tay?”

Cao Ngọc Uyên dùng khuỷu tay cọ vào ngực hắn, lại nói: “Phu thê phủ Vĩnh Xương Hầu lại khiến ta bất ngờ, lời nói chừng mực, biết tiến biết lui, chàng có thể trọng dụng về sau.”

Điều Lý Cẩm Dạ lo nhất là A Uyên vì Thẩm Thanh Dao mà giận lây sang phủ Vĩnh Xương Hầu, nào ngờ hôm nay nàng như biến thành người khác, nỗi buồn thu lại, xử sự dứt khoát, nhìn việc còn rõ ràng hơn cả hắn.

“A Uyên của ta sao lại thông suốt rồi?”

“Vì ta muốn trân trọng người trước mắt mà!”

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, cảm thấy men rượu vừa tan lại như trào lên, bước đi cũng hơi lảo đảo.

Lúc này, Cao Ngọc Uyên nói: “Có chuyện này, ta muốn bàn với chàng.”

“Nàng nói đi!”

“Hôm nay Vĩnh Xương Hầu gia đề nghị để họ nuôi đứa trẻ, ta đã uyển chuyển từ chối. Một là không có lý do gì, hai là lúc lâm chung tỷ ấy giao con cho ta.”

Lý Cẩm Dạ không ngắt lời, chỉ yên lặng nghe nàng nói tiếp.

“Ta đã nghĩ rồi, cứ nuôi đứa bé trong vương phủ đi, cùng lắm thêm một đôi đũa, cũng chẳng tốn mấy công sức. Chàng thấy sao?”

Lý Cẩm Dạ nhét lại lò sưởi vào lòng nàng, thuận tay nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng bóp một cái, ánh mắt sâu lắng sáng rực: “Ta đoán chắc là Giang Đình hoặc Giang Phong đã nói gì với nàng?”

Cao Ngọc Uyên gật đầu: “Nhận làm nghĩa tử thì không ổn, nhưng nuôi bên mình thì ổn!”

Lý Cẩm Dạ mỉm cười không nói, quay đầu nhìn về phía xa chỗ La ma ma: “Bữa tối chuẩn bị xong chưa?”

“Bẩm vương gia, đã chuẩn bị rồi ạ.”

“A Uyên, đi thôi, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, giờ ta đói đến hoa cả mắt rồi!

Cao Ngọc Uyên lại không chịu đi, nhìn chằm chằm hắn: “Chàng phải nói trước, đồng ý hay không đồng ý?”

Lý Cẩm Dạ muốn trêu nàng một chút: “Đồng ý thì sao? Không đồng ý thì sao?”

“Đồng ý, thì đón đứa bé về phủ; không đồng ý, ta không ăn cơm nữa, tuyệt thực ép chàng đồng ý!”