Sau khi mọi người rời đi, Cao Ngọc Uyên lập tức định gọi A Bảo và Thanh Nhi vào, nhưng bị Lý Cẩm Dạ ngăn lại.
“Chuyện đó để mai hẵng nói cũng không muộn, đêm hôm rồi, để dành thời gian bên ta đi.”
Cao Ngọc Uyên thấy hắn mệt mỏi, bèn nhẹ nhàng cởi tháo dây tóc của hắn xuống, để hắn tựa đầu vào đùi mình, dùng ngón tay xoa nhẹ các huyệt trên đầu hắn.
Lý Cẩm Dạ thở ra một hơi thư thái.
Lúc này Cao Ngọc Uyên cũng đã xõa tóc, hai bím tóc dài quấn lại, trông vẫn giống như cô nương chưa xuất giá, nàng hỏi: “Hôm nay trong triều có việc gì không vừa ý sao?”
Lý Cẩm Dạ gật đầu: “Vẫn là chuyện tiền bạc thôi, quần áo mùa đông cho binh lính đến giờ vẫn chưa phát, lão hoàng đế thì lấy cớ bệnh không ra mặt, ai cũng đến hỏi ta nên làm sao, nhưng ta đâu thể biến ra bạc.”
Cao Ngọc Uyên cười nhạt: “Vậy thì cứ nói thật, người quá hiền dễ bị bắt nạt, sao bọn họ không dám hỏi bạc từ Tấn vương chứ?”
Lý Cẩm Dạ nheo mắt, đưa tay nàng lên hôn nhẹ: “Còn một chuyện nữa, cũng đau đầu không kém. Tối nay về thì gặp công chúa Hoài Khánh giữa đường, Chu Tử Ngọc treo cổ tự tử, Chu Khải Hằng lại không có nhà, nàng ta lại đến hỏi ta phải làm sao.”
“Chết chưa?”
Lý Cẩm Dạ lập tức mở bừng mắt, nhìn chằm chằm Cao Ngọc Uyên.
Nàng lạnh nhạt nói: “Khóc lóc, làm loạn, rồi dọa tự tử, là tiểu thư khuê các mà lại học mấy trò như nữ nhân chốn dân gian, thật khiến người ta thấy nhục thay. Chàng trả lời công chúa ra sao?”
“Ta nói là không có cách nào cả, sau này đừng chờ giữa đường nữa, sống hay chết cứ để nàng ta tự lo!”
“Hay lắm!”
Cao Ngọc Uyên tán thưởng: “Ta lớn từng này chưa từng thấy chuyện ‘ép người cưới vợ’ lại trở thành trò cười thiên hạ đến vậy.”
Lý Cẩm Dạ cong môi cười nhạt: “Chuyện phiền nhất, nàng có muốn nghe không?”
Cao Ngọc Uyên nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
“Hoàng hậu bệnh nặng!”
Tim nàng thắt lại. Phúc vương bị lưu đày đến Hải Nam, Lục gia bị tịch thu, người khổ sở nhất, sống chẳng bằng chết, chính là Lục hoàng hậu nàng bệnh nặng cũng là điều dễ hiểu, trong dự liệu.
Nàng hỏi: “Đã gọi thái y chưa?”
Lý Cẩm Dạ mở hẳn mắt, nắm tay nàng lại, hai tay chắp vào lòng bàn tay mình: “Có cung nhân liều chết truyền tin ra ngoài, hoàng đế g**t ch*t người đó, nhưng lại không hề gọi thái y!”
Cao Ngọc Uyên nghe xong thì kinh hãi, không biết nên nói gì.
Lý Cẩm Dạ nhẹ nhàng vuốt từng ngón tay nàng, thở dài: “Ta muốn nhờ Trương Hư Hoài chữa cho bà ta, không phải vì thương xót gì, mà là không thể để bà ấy chết được!”
Một hoàng hậu nếu chết đi, lại được nhập táng theo lễ nghi của hoàng hậu, thì số bạc tiêu tốn sẽ là một con số khổng lồ. Quốc khố thì trống rỗng, tiền bạc lấy đâu ra?
Không đợi Cao Ngọc Uyên trả lời, Lý Cẩm Dạ nói tiếp: “Có lúc ta thật sự muốn đâm thủng cái mụn nhọt này, dọn sạch đống tàn dư của Đại Tân, nhưng lại sợ làm quá tay, động chạm đến lợi ích của người khác, dẫn đến họa cả hai đầu. A Uyên, thật sự là tiến thoái lưỡng nan!”
Lúc nói ra những lời này, lòng hắn trĩu nặng, u ám và buồn phiền. Cao Ngọc Uyên xót xa, rút tay ra nhẹ nhàng xoa giữa chân mày hắn, muốn làm phẳng ba nếp nhăn đã sớm hiện rõ.
Nàng ấn hồi lâu, mới dịu giọng nói: “Chàng vốn giỏi giấu mình dưỡng sức, sao nay lại nóng lòng như vậy? Ở vị trí nào thì lo việc vị trí đó, chàng còn chưa đến mức ấy. Nhìn xem, chàng vội, Tấn vương lại chẳng vội, Quý phi cũng không vội.”
Lý Cẩm Dạ động lòng.
Cao Ngọc Uyên cúi đầu, hôn nhẹ lên trán hắn: “Mấy ngày nay chàng mệt quá rồi, từ mai nghỉ ngơi mấy ngày ở phủ, đừng vào triều nữa. Sức khỏe chàng vốn yếu, đừng để Đại Tân hút cạn sức chàng, làm áo cưới cho kẻ khác. Có vài chuyện cũng nên để họ tự lo.”
Lý Cẩm Dạ cúi mắt, trầm ngâm một lúc, đôi mắt đen ươn ướt mang chút ý cười: “A Uyên, ý này hay lắm!”
Một đêm yên bình.
Sáng hôm sau, Lý Cẩm Dạ dậy sớm viết tấu chương cáo bệnh, sai Thanh Sơn đưa đến Lễ bộ và hoàng cung, viết xong lại trở về giường ngủ tiếp.
Cao Ngọc Uyên đốt một nén hương an thần, đắp kín chăn cho hắn, đợi khi hơi thở hắn bình ổn mới nhẹ nhàng rời đi.
Dùng xong điểm tâm, nàng gọi A Bảo và Lý Thanh Nhi đến, nói rõ chuyện hôn sự với hai người.
Hai cô gái đều kinh ngạc, luống cuống tay chân.
Cả hai vặn khăn tay, gần như muốn cắn nát răng, vừa xấu hổ vừa vui mừng, cùng gật đầu.
Cao Ngọc Uyên thấy nét mặt hai người giống nhau y đúc, không khỏi bật cười: “Gái lớn không thể giữ, giữ mãi lại thành thù. Ai mà nói ngày xưa chỉ muốn hầu hạ tiểu thư cả đời vậy nhỉ?”
“Ai da!”
A Bảo xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, quay người chạy về phòng trốn tiếp.
Lý Thanh Nhi gan to hơn, tính tình thẳng thắn, mặt dày nói: “Tiểu thư, nô tỳ còn có một yêu cầu. Nếu hắn đồng ý thì nô tỳ mới gả; nếu không đồng ý, nô tỳ sẽ thực sự sẽ hầu hạ tiểu thư cả đời.”
Cao Ngọc Uyên lấy làm lạ: “Nói nghe xem?”
Lý Thanh Nhi nói: “Trước đây theo tiểu thư ở Tôn gia trang, người nô tỳ ngưỡng mộ nhất là… là phụ mẫu của tiểu thư, còn căm ghét nhất chính là hạng nam nhân bạc tình như Tạ Nhị gia. Nếu hắn đồng ý cả đời chỉ có một mình nô tỳ, không thay lòng đổi dạ, thì nô tỳ sẽ gả.”
Cao Ngọc Uyên vô cùng kinh ngạc, không ngờ nha đầu này lại có chí khí như thế, kéo dài giọng thở ra một hơi: “Thanh Nhi, nếu hắn không đồng ý, ta sẽ tìm cho ngươi người chịu đồng ý!”
Lý Thanh Nhi lập tức quỳ phịch xuống, dập đầu ba cái: “Tạ ơn tiểu thư!”
Cao Ngọc Uyên: “Ngươi trốn sau bình phong trước đi. La ma ma, đi gọi Loạn Sơn đến!”
Loạn Sơn bước vào, hành lễ trước, ánh mắt mang theo chút mong đợi.
Cao Ngọc Uyên ho nhẹ một tiếng: “Nha đầu này có điều kiện, ngươi đồng ý thì hôn sự này mới thành.”
Loạn Sơn vui mừng, vội hỏi: “Là điều kiện gì ạ?”
Cao Ngọc Uyên: “Không được nạp thiếp!”
Loạn Sơn sững người, đảo mắt một vòng: “Tiểu nhân đâu có nói muốn nạp thiếp! Không phải là quan to quý tộc gì, nạp thiếp làm gì chứ!”
“Á!” Một tiếng kinh ngạc từ sau bình phong vang lên.
Loạn Sơn là người thông minh, lập tức đoán người nói đang trốn sau đó, trong lòng thầm nghĩ: “Nha đầu này dám đưa ra điều kiện với ta, đúng là hiếm có!”
Cao Ngọc Uyên thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía bình phong cười: “Được rồi. La ma ma, xem như mối này đã thành công. Rảnh rỗi thì đến chùa Diên Cổ chọn ngày lành tháng tốt, tổ chức hôn sự cho họ luôn.”
La ma ma cười đến mức không thấy mắt: “Tiểu thư, phủ chúng ta bao năm lạnh lẽo, cuối cùng cũng có việc vui. Vậy… của hồi môn…”
Cao Ngọc Uyên đắc ý liếc Loạn Sơn một cái: “Của hồi môn là chỗ dựa cho nữ nhân. Nha hoàn của ta, tất nhiên sẽ có của hồi môn thật dày.”
Loạn Sơn thấy ánh mắt vương phi như thể “ngươi nhặt được báu vật rồi đó”, vội cúi người thi lễ thật sâu: “Vương phi yên tâm, bao năm nay ta và Thanh Sơn cũng tích cóp được ít bạc, sính lễ nhất định sẽ đầy đủ!”
Cao Ngọc Uyên ho nhẹ một tiếng, cố tình trêu chọc: “Nghe chưa? Sính lễ đầy đủ đấy nhé!”
Sau bình phong, Thanh Nhi dậm chân, chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống.
Tiểu thư, sao người lại như vậy chứ!