Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 579: Hòa thượng Liễu Trần cáo biệt



Hôn sự của A Bảo và Thanh Nhi đã định, còn lại Thu Phân, Như Dung và Cúc Sinh ba người vẫn chưa bàn xong.

Cao Ngọc Uyên gọi ba người đến, hỏi trong lòng có người nào ưng ý không, cả ba đều lắc đầu.

Ba người này đều do La ma ma một tay dạy dỗ, sau lại theo Nhị phu nhân sống chốn thanh đăng cổ Phật vài năm, tính cách trầm ổn, điềm đạm hơn A Bảo và Thanh Nhi rất nhiều.

Cả ba tuổi cũng không còn nhỏ, đã đến lúc nên xuất giá. Cao Ngọc Uyên hiện giờ không có đối tượng thích hợp trong tay, đành phải tạm gác lại chuyện hôn nhân của ba người.

“Nay mai ta sẽ bảo La ma ma và Giang Đình để ý, nhà chúng ta thà không gả, chứ đã gả thì phải gả cho xứng đáng. Các ngươi cứ yên tâm, ta thương mọi người như nhau, A Bảo và Thanh Nhi có bao nhiêu của hồi môn, các ngươi chỉ có nhiều hơn chứ không ít.”

Thu Phân bước lên một bước nói: “Tiểu thư, nếu không có ai tốt cũng không sao, theo hầu tiểu thư yên tĩnh cả đời cũng tốt lắm rồi.”

Cao Ngọc Uyên lắc đầu: “Làm gì có chuyện cả đời. Các ngươi có thể theo ta đến giờ, ta đã rất mãn nguyện rồi. Gả chồng rồi vẫn có thể giúp ta làm việc, ta vốn dĩ cũng không định gả các ngươi đi xa. Lỡ như có chuyện gì, ngay cả chỗ để phân trần cũng không có.”

Ba nha hoàn bật cười khúc khích, cười rồi lại nghĩ ngợi, khóe mắt đỏ hoe.

Buổi chiều, La ma ma đi đến chùa Diên Cổ, mang bát tự của bốn người đến nhờ đại sư xem giúp. Đại sư xem xong, lại ngắm kỹ hoàng lịch một hồi, chọn được một ngày lành ngày hai mươi sáu tháng chạp!

Lão hòa thượng còn dặn La ma ma nhắn lại, bảo Cao Ngọc Uyên rảnh thì đến chùa một chuyến.

Sau khi La ma ma về phủ truyền đạt lại lời, Cao Ngọc Uyên nghe xong lập tức nhíu mày, lòng đoán rằng lão hòa thượng mời nàng đến chùa là vì chuyện gì quan trọng.

Đêm đó, nàng bàn với Lý Cẩm Dạ, hai người quyết định hôm sau cùng đến chùa Diên Cổ, tiện thể lễ Phật vài hôm.

Lý Cẩm Dạ đến chùa Diên Cổ cũng là bất đắc dĩ. Tấu chương trình lên tuy được Bảo Càn Đế phê chuẩn, nhưng những người phụ trách lại cứ lần nữa kéo đến vương phủ, phiền phức vô cùng, dứt khoát tránh mặt một thời gian.

Cuối thu, chùa Diên Cổ vừa có trận tuyết nhỏ, nhiệt độ thấp hơn kinh đô không ít.

Sau khi thu xếp chỗ ở, hai người đến thiền phòng của đại sư Liễu Trần. Tiểu sa di Bất Viên thấy hai người tới, ánh mắt đảo qua mặt Lý Cẩm Dạ một vòng, bèn vội vào thông báo. Một lát sau lại ra mời hai người vào trong.

Hai người thong thả theo sau Bất Viên đi vào nội đường, mỗi người ngồi xuống một chiếc bồ đoàn.

Liễu Trần chỉ nhấc mí mắt nhìn họ một cái, ánh mắt cuối cùng dừng trên gương mặt Lý Cẩm Dạ, như thể đang nói: “Vương gia, ta có mời ngươi đâu!”

Lý Cẩm Dạ ho một tiếng nói: “Tục sự phiền nhiễu, ta đến chỗ đại sư nghe Phật âm, tĩnh tâm một chút, không mời mà đến, quấy rầy rồi!”

Lão hòa thượng hừ một tiếng, sau đó mới nói với Cao Ngọc Uyên chuyện chính: “Mời ngươi đến là muốn gặp lần cuối.”

Cao Ngọc Uyên giật mình: “Ngài sắp đi xa ư?”

“Ừm, người đã gần đất xa trời như ta, cũng đến lúc nên ra ngoài dạo một chuyến. Hòa thượng già này hơn nửa đời quanh quẩn trong chùa, cũng mệt mỏi rồi.”

“Khi nào ngài đi? Dự định đi những đâu? Bao giờ thì quay lại?”

Lão hòa thượng nhìn nàng kinh ngạc, suýt nữa thì buột miệng quát: “Ngươi quản cũng nhiều thật đấy!” Miệng thì niệm “A Di Đà Phật”, rồi nói: “Dặn dò xong là lên đường, đi đến đâu hay đến đó, về hay không thì tùy vào sức khỏe, biết đâu chết dọc đường cũng nên!”

Cao Ngọc Uyên: “……”

Lão hòa thượng: “Nếu chết dọc đường, thì đây là lần gặp cuối, cũng chẳng có gì cho ngươi, mấy quyển y thư đó là của riêng ta, tặng cho ngươi!”

Bất Viên đem đống y thư đặt trước mặt Cao Ngọc Uyên, tổng cộng mười quyển, đều là cổ tịch. Cao Ngọc Uyên lập tức ngồi bật dậy, dập đầu thật mạnh: “Đa tạ đại sư.”

“Vương gia đã đến, cũng tính là có duyên với ta!”

Lão hòa thượng ném chuỗi Tràng hạt trong tay vào lòng Lý Cẩm Dạ: “Chuỗi Phật này tặng ngươi.”

Lý Cẩm Dạ đỡ lấy, cúi đầu xem, bèn biết chuỗi châu này không phải vật phàm. Đang định hành lễ cảm tạ, chợt thấy ánh mắt lão hòa thượng như có ánh kiếm sắc bén, lạnh lùng nhìn thẳng vào mình.

“Sát khí trong lòng Vương gia quá nặng, thường xuyên lần Tràng hạt là việc tốt. Một sát na, chín trăm lần sinh diệt, một khoảnh khắc, muôn vạn luân hồi. Sinh sinh diệt diệt, hồi hồi chuyển chuyển, vương gia chỉ cần nhớ bốn chữ: Ngô dân, ngô tử (Dân ta, con ta)!”

Lão hòa thượng thở dài, ánh sáng sắc lạnh trong mắt tan đi: “Được rồi, các ngươi đi đi.”

Trong lòng Lý Cẩm Dạ rung động. Lời của cao tăng đắc đạo sẽ không vô nghĩa, nhất định mang ý sâu xa.

Nhưng cái ý sâu xa ấy, hắn lại không sao ngộ ra được, thậm chí nghe còn lờ mờ khó hiểu!

Cao Ngọc Uyên thì không nghiêm túc như hắn: “Lão hòa thượng, mấy câu vừa rồi ngài nói tiếng người giùm cái!”

“Ngươi…”

Lão hòa thượng lườm nàng một cái, gần như hét lên: “Ông đây mà nói tiếng người, là tiết lộ thiên cơ, bị trời giáng sét đó, mau cút! Mau cút đi!”

Cao Ngọc Uyên và Lý Cẩm Dạ đành phải “cút”, trước khi đi, Cao Ngọc Uyên còn ngoái lại nói thêm: “Khi nào ngài đi, báo ta một tiếng, ta tiễn ngài, tiện thể dập ba cái đầu thay cậu ta!”



“Ngô dân, ngô tử?”

Lúc dùng bữa chay, miệng Lý Cẩm Dạ vẫn lẩm nhẩm bốn chữ ấy.

Cao Ngọc Uyên gắp cho hắn một miếng đậu hũ: “Chàng không cần nghĩ nhiều, có khi hòa thượng cũng giả thần giả quỷ dọa người thôi!”

Lý Cẩm Dạ vuốt chuỗi Tràng hạt trên tay: “Ta lại không nghĩ vậy, chuỗi này vừa đeo vào, ta cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.”

Cao Ngọc Uyên hờ hững: “Tâm lý cả thôi, chùa Diên Cổ vốn lạnh mà!”

Lý Cẩm Dạ bóp mũi nàng: “Chỉ có nàng là lý sự nhất, ăn đi, ăn xong đưa ta ra sau núi xem thử, lần nào cũng vội vàng đến rồi vội vàng đi, chưa từng ngắm kỹ cảnh sắc nơi này.”

Cao Ngọc Uyên cười nói: “Lát nữa ta kéo Bất Viên theo, có hắn dẫn đường mới thấy được chỗ đẹp. À quên hỏi hắn có theo lão hòa thượng du phương không nữa!”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên giọng Thanh Sơn: “Bẩm gia, Tấn Vương và Tấn Vương phi đã đến chùa.”

Cao Ngọc Uyên và Lý Cẩm Dạ nhìn nhau, hai người lập tức cùng nghĩ đến một điều: Họ đến làm gì? Trùng hợp hay có chủ ý?

Lý Cẩm Dạ hỏi: “Họ đang ở đâu?”

Thanh Sơn: “Vừa đến chính điện, đang dâng hương cho Bồ Tát.”

Lý Cẩm Dạ: “Có bao nhiêu thị vệ vương phủ theo cùng?”

Thanh Sơn: “Ngầm điều tra thì chưa tới hai mươi người.”

Lý Cẩm Dạ trầm ngâm giây lát rồi nói: “Cứ giả vờ chưa biết, xem tình hình rồi tính.”

Thanh Sơn: “Dạ!”

Lý Cẩm Dạ bỗng cảm thấy không còn hứng ăn, đặt đũa xuống: “Vốn định trộm một ngày thanh nhàn, không ngờ đến một ngày cũng chẳng được yên!”

Cao Ngọc Uyên bắt chước giọng điệu lão hòa thượng, niệm một câu “A Di Đà Phật”, sau đó thêm vào: “Thí chủ, nhớ hai chữ buông bỏ!”

Nói xong, bèn cười ngả vào lòng Lý Cẩm Dạ.

Lý Cẩm Dạ biết nàng cố tình chọc cười mình, bèn cúi đầu, ghé sát tai nàng nói khẽ: “A Uyên, tay có thể dời sang bên một chút không?”

Cao Ngọc Uyên cúi đầu nhìn, mặt lập tức đỏ bừng, nhanh chóng rụt tay lại.

Lý Cẩm Dạ bật cười: “Nơi này là chốn thanh tịnh Phật môn, phải giữ giới, bằng không, cũng có thể làm gì đó rồi.”

“Xì!”

Hai người đùa giỡn trên giường một hồi, đến lúc muốn ăn lại thì đồ ăn đã nguội, đành sai người dọn xuống.

Vừa dọn xong, bên ngoài có người bẩm báo, lát sau rèm vén lên, Vệ Ôn bước vào nói: “Bẩm gia, Tấn Vương và Tấn Vương phi gửi thiệp tới.”

Cao Ngọc Uyên vuốt lại tóc: “Nhanh vậy đã gặp lão hòa thượng rồi sao?”

Vệ Ôn: “Thưa tiểu thư, nghe nói là không gặp được người.”

Lý Cẩm Dạ suy nghĩ giây lát: “Vậy thì gặp đi.”