Giữa lúc tâm trạng đã tan nát không còn gì, Ôn Tương nghiến răng nói: “Ta không cố tình theo dõi ngươi, chỉ là khi ngồi ở bàn, nghe thấy ngươi ho nên muốn giúp bắt mạch xem thử. Ngươi yên tâm, tuy ta có điên điên khùng khùng, nhưng vẫn biết chừng mực. Việc này, ta sẽ chôn trong bụng!”
“Vậy thì tốt!”
“Giang Phong!” Môi Ôn Tương trắng bệch như tờ giấy: “Lời nghĩa phụ ngươi nói… thật ra là đúng đấy!”
Nói rồi, nàng quay đầu bỏ chạy, chẳng mấy chốc đã biến mất không còn bóng dáng.
Trong đáy mắt Giang Phong lóe lên vẻ kinh hoàng!
…
Đêm trừ tịch, đêm đoàn viên, duy chỉ có Tạ phủ là lạnh lẽo tiêu điều.
Tâm trạng của Thẩm Thanh Dao trong ngày hôm đó lên xuống bất định.
Từ hy vọng ngập tràn ban đầu đến sự bực bội cực độ, rồi tuyệt vọng, cuối cùng được Thúy Nhi an ủi, nàng mới dần chấp nhận sự thật: Tạ Dịch Vi sẽ không trở về phủ.
Lúc này nàng mới thật sự hiểu thế nào gọi là “vĩnh viễn không gặp lại”.
“Thúy Nhi, ngươi nói phủ An Thân Vương sẽ đón Tết thế nào?”
Thúy Nhi nhìn đồng hồ cát, ngáp một cái nói: “Tam phu nhân, đừng nghĩ nữa, ngủ sớm một chút đi!”
Thẩm Thanh Dao như chẳng nghe thấy, tiếp tục nói: “Hồi còn ở hầu phủ, ít ra còn có phụ mẫu huynh đệ bên cạnh. Giờ lấy chồng rồi, lại chỉ còn một mình ngươi ở bên. Thúy Nhi à, ta… ta hận lắm!”
Thúy Nhi bị chữ “hận” ấy dọa cho tỉnh cả ngủ, vội vàng khuyên: “Tiểu thư, canh Tý cũng qua rồi, nghỉ đi thôi!”
Nói xong, nàng đứng dậy thổi tắt nến, co người chui vào chăn.
Thẩm Thanh Dao lại mở to mắt, u uất nhìn trần màn, trong lòng lặp lại một câu:
Ta thật sự rất hận!
…
Sau đêm trừ tịch, ngày tháng trôi qua nhanh như thoi đưa.
Vợ chồng Lý Cẩm Dạ ngoài việc sáng mùng một vào cung chúc Tết thì phần lớn thời gian đều tiếp đãi khách khứa tại phủ.
Cao Ngọc Uyên cảm thấy khuôn mặt mình cười đến cứng đờ, bất giác thở dài: Đón khách cười nói niềm nở cũng là một việc tổn hao sức lực.
Đến mùng năm, lúc nghênh đón Thần Tài, Lý Cẩm Dạ cho người đốt thêm mấy tràng pháo ở sân viện. Vừa đốt xong, đã có người vào báo: Đỗ Thần Tài đến rồi.
Lý Cẩm Dạ quay đầu nhìn Cao Ngọc Uyên, nàng mỉm cười nói: “Chàng nghỉ ngơi trước đi, lần trước là ta ra mặt tiếp đãi, lần này cũng để ta giải quyết.”
Đêm trừ tịch, hai người cuộn trong chăn nói chuyện gần suốt đêm, chủ đề xoay quanh Ngọc Linh Các. Cuối cùng, cả hai thống nhất: Ngọc Linh Các có thể ra tay, nhưng không nên giao dịch với người của Tấn vương, ai biết được họ đang giở trò gì.
Lý Cẩm Dạ không nói gì, chỉ xoay người hỏi: “Chỉ có mình Đỗ Thần Tài đến thôi sao?”
“Hồi vương gia, hắn còn dẫn theo hai tiểu đồng, đang chờ ở ngoài.”
“Vậy thì gặp đi.”
Cao Ngọc Uyên cảm thấy câu hỏi ấy hơi thừa, nhưng không nghĩ nhiều, dẫn Giang Phong đến sảnh chính gặp lại Đỗ Thần Tài.
Chuyện đã bàn bạc rõ ràng, cũng chẳng cần vòng vo, Cao Ngọc Uyên đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện này ta và vương gia đã thương lượng xong. Cái tiệm ấy chúng ta còn muốn giữ lại hai năm nữa, nên không dám phiền Đỗ công tử.”
Lời nói thẳng thắn, Đỗ Thần Tài cũng không để tâm, đứng dậy chắp tay nói: “Hai năm sau nếu vương phi muốn sang nhượng, xin hãy ưu tiên nghĩ đến ta.”
“Được!”
“Cáo từ!”
“Giang Phong, tiễn Đỗ công tử giúp ta.”
Giang Phong làm động tác mời, tiễn khách ra tận cửa hông.
Đỗ Tề Cương vừa lên xe ngựa, quay đầu cười với Trần Thanh Diễm đang đứng trong góc: “Đúng như ngươi đoán, nàng không bán.”
Trần Thanh Diễm: “Thực ra ngươi cũng nên đoán ra mới phải. Dù sao sau lưng ngươi cũng là Tiêu gia.”
Đỗ Tề Cương điềm nhiên liếc hắn một cái, cười nói: “Ta chỉ muốn tận mắt nhìn xem An Thân Vương phi trông ra sao. Giờ xem rồi, nhan sắc cũng tạm, nhưng quan trọng là thông minh.”
Trần Thanh Diễm không muốn bàn nhiều về chuyện này, ho nhẹ một tiếng: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Phủ Tấn vương!”
Ánh mắt Đỗ Tề Cương tối lại đôi chút: “Đây mới là mục đích thật sự ta vào kinh lần này!”
…
Phủ Tấn vương.
Khi nghe đến cái tên “Đỗ Tề Cương”, Tiêu Phù Dao không hề lộ vẻ gì bất thường, trái lại còn thản nhiên cúi đầu chỉnh lại tay áo: “Mời người vào đi.”
Lý Cẩm Vân hiếu kỳ hỏi: “Tết nhất rồi, sao biểu ca lại vào kinh?”
“Không có lợi thì không dậy sớm, chẳng phải cũng vì ngươi mà đến đấy sao.”
Nghe xong, Lý Cẩm Vân đắc ý cười.
Từ khi tin đồn Hoàng đế muốn phong chính phi cho mẫu thân hắn lan ra, phủ Tấn vương không thiếu người đến đầu quân.
Tiêu Phù Dao nghiêm giọng: “Biểu ca ta là người cực kỳ thông minh. Cha ta làm ở phủ Nội vụ, bao năm qua nhờ thế mà nhà họ kiếm không ít bạc, lại dâng biếu cũng không ít. Ra tay rộng rãi, Giang Nam vốn giàu có, sau khi Bình vương thất thế, phần lớn quyền lực rơi vào tay An Thân Vương. Biểu ca ta có thể dùng được.”
Đúng lúc này, Đỗ Thần Tài nhàn nhã bước vào, theo sau là một nam tử áo xanh anh tuấn.
Ánh mắt Lý Cẩm Vân chợt sáng lên, lạnh lùng nhìn Trần Thanh Diễm: “Ngươi là ngoại tôn của phủ Vĩnh An hầu, Trần Thanh Diễm?”
Tay Trần Thanh Diễm run lên, cúi đầu hành lễ: “Vương gia, phủ Vĩnh An hầu đã không còn. Tiểu nhân giờ đang làm việc cho Đỗ công tử, chỉ là một người buôn bán thôi.”
Lý Cẩm Vân lúng túng thu ánh mắt lại, quay sang nhìn Đỗ Tề Cương.
Đỗ Tề Cương bước lên hành lễ: “Vương gia, Thanh Diễm huynh văn võ song toàn, chỉ là kém may mắn. Hiện giờ là cánh tay phải của ta, ta không thể thiếu huynh ấy.”
“Quả nhiên là vàng thì ở đâu cũng sáng.” Tiêu Phù Dao khen một câu, mời hai người ngồi xuống.
Ngồi yên vị, người hầu dâng trà lên, ánh mắt Đỗ Tề Cương lướt qua đám hạ nhân, Tiêu Phù Dao vẫy tay cho lui, cả đại sảnh lập tức chỉ còn bốn người.
Lúc này, Đỗ Tề Cương mới mở lời: “Vương gia, vương phi, hôm nay mạo muội đến đây, chỉ vì một việc.”
Lý Cẩm Vân cầm tách trà: “Ngươi nói đi.”
Đỗ Tề Cương đứng dậy, rút từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu dày, giơ cao quá đầu: “Đỗ gia nguyện vì vương gia vào sinh ra tử!”
Lý Cẩm Vân tuy sinh ra trong hoàng cung, chưa từng thiếu bạc, nhưng nhìn thấy xấp ngân phiếu kia cũng không khỏi giật mình.
“Biểu ca, huynh làm gì vậy?” Tiêu Phù Dao hỏi, dù đã biết rõ.
Đỗ Tề Cương đặt ngân phiếu lên bàn, nghiêm túc nói: “Không có ý gì khác, ta chỉ muốn giúp vương gia vương phi bước thêm một bậc. Vậy nên mới mặt dày mang lễ vật đầu quân. Đỗ gia không có quyền thế trong triều, nhưng bao năm qua nhờ cậu bên ngoại mà kiếm được không ít tiền. Vương gia muốn ngồi lên vị trí đó, hiện tại đúng là lúc cần người, cần tiền.”
Lý Cẩm Vân nghe xong, liếc nhìn Tiêu Phù Dao, nàng chớp mắt một cái.
Lý Cẩm Vân lúc này mới đứng dậy, nâng tay Đỗ Tề Cương lên, động tác ấy là ngầm xác lập đồng minh.
Tiêu Phù Dao lại đặt ánh mắt lên người Trần Thanh Diễm. Nàng chợt cảm thấy người này không hề đơn giản. Chuyện lớn như vậy mà hắn không hề chớp mắt, thần sắc vẫn thản nhiên như cũ.
Nghe nói người này trước kia từng có tình cảm với An Thân Vương phi?
Thật là… thú vị!
…
Một canh giờ sau, xe ngựa rời khỏi phủ Tấn vương.
Đỗ Tề Cương lười nhác liếc Trần Thanh Diễm một cái: “Chúng ta xem như đã chính thức đứng ở phía đối lập với An Thân Vương.”
Trần Thanh Diễm cụp mắt, thần sắc hờ hững, rõ ràng là không muốn nói nhiều.
Đỗ Tề Cương vỗ vai hắn: “Không nói đến giao tình thế hệ trước, chỉ riêng chuyện từ nhỏ ngươi cứ đi theo ta gọi ‘Ca Ca, Ca Ca’… thì ta cũng phải ra tay trừng trị những kẻ đã ức h**p ngươi.”
Trần Thanh Diễm gật đầu.